Sủng Thê Giang Hồ Lộ

Chương 27

Chao ôi, nàng thở dài trong lòng, nhìn vẻ mặt ủy khuất trên khuôn mặt non nớt của hắn, hắn thật sự không biết tự giác chút nào, chỉ có thể nói: “Khuê phòng của nữ nhi không thể tùy tiện vào.”

“Tại sao?”

Chàng trai bực bội, đến gần nàng, thậm chí đến thăm nàng cũng không được, đây là ý gì đây?

Nàng đỏ mặt, nàng còn nhỏ, không biết giải thích quy củ với tên thô lỗ này như thế nào, chỉ có thể nói: “Mẫu thân ta dạy ta, mẫu thân ta nói đương nhiên là đúng. Tóm lại, nam nữ thụ thụ bất thân là quy củ, ngươi không thể muốn làm gì thì làm.”

“Ta không có làm chuyện gì xấu, ta chỉ là nhớ ngươi muốn gặp ngươi mà thôi.”

Hắn cau mày: “Ai định ra quy củ này, ta tìm hắn nói đạo lý. Lão sư phụ ta không nói chuyện này, hơn nữa ta thấy nhiều nam nữ ở cùng nhau lắm nha, như Phúc thúc và Phúc thẩm này, Nhị Cẩu và thê tử nó, phu thê nhà họ Hứa này, sao lại không thể thân thiết với nhau.”

” Vì họ là phu thê nên mới có thể thân thiết như vậy. Không phải phu thê thì không được. Người thô lỗ như người ở trên núi đương nhiên không biết.”

Nàng chun miệng trách móc, lại không biết dáng vẻ này lại như đang làm nũng, khiến hắn ngứa ngáy trong lòng.

“Vậy chúng ta làm phu thê đi. Vậy thì bất cứ lúc nào ta cũng có thể thân thiết với nàng đúng không?”

“Ngươi, ngươi, nói lung tung cái gì vậy!”

Làm gì có ai nói chuyện như vậy, hai má nàng đỏ đến mức có thể trích ra máu. “Không biết xấu hổ, ai muốn làm phu thê với người.”

“Tại sao không được?”

“Phải thích nhau mới có thể làm phu thê được. Hơn nữa, phải được cha mẹ đồng ý, còn có bà mối, hợp bát tự, còn có hạ sính lễ và rất nhiều lễ nghi. Tóm lại, phu thể không phải tùy tiện nói là được, làm phu thê phải ở chung với nhau cả đời. Ngươi không được nói lung tung như vậy.”

Nàng lại trừng mắt nhìn hắn.

Cả đời ở cùng nhau, tương lại như vậy rất tốt đẹp nha, hắn chắc chắn phải làm được. Hắn cũng trừng lại, quyết tâm: “Ta rất thích nàng nha, sẽ ở chung với nàng cả đời.”

“Ngươi, ngươi, nói càn cái gì. . .”

“Nhược Nhược, Nhược Nhược.”

Hắn ôm lấy nàng, cầu xin: “Ta muốn ở cùng với nàng, không gặp được nàng, cả người đều không thoải mái. Hôm nay, cô nương dẫn nàng đi, nàng cứ ở trong phòng, ta không gặp được nàng, lại không biết nói gì mới có thể gặp nàng, trong lòng ta rất không thoải mái. Ta không biết tại sao, chỉ rất nhớ đến nàng, muốn đối xử tốt với nàng. Nàng muốn gì, ta đều cho nàng, chỉ cần nàng vui vẻ, làm chuyện gì ta cũng bằng lòng. Nhược Nhược, chúng ta ở cùng nhau đi, được không?”

Nàng chưa từng thấy ai thổ lộ thẳng thắng như vậy, xưa nay, những người có hảo cảm trạc tuổi nàng cũng không ít, nhưng chỉ ngầm ý ám chỉ, rất có khuôn phép, gần đây thì có Trần Kiếm Phi, cũng ôn nhu ân cần nhưng chưa từng nói ra những lời tình cảm như vậy. Đôi mắt rực lửa của Lăng Việt Sơn làm nàng bối rối, nàng nhất thời không biết nên phản ứng thế nào, nhịn hồi lâu không đáp, mắng không được, đánh cũng không xong, đôi mắt của tiểu nhân nhi đỏ hoe.