Cô Bị Điên À?! Sao Lại Hẹn Hò Với Tà Thần?

Phó bản 1: Chương 10: Trò chơi tình yêu với quái vật ở thị trấn nhỏ

* Từ chương này mình sẽ thay đổi cách xưng hô của nữ chính với nam chính nhé m.n.------------

Sau bữa cơm trưa, Ôn Thiền định đưa Lạc Diên ra ngoài.

Vừa đến cổng lớn, một bé gái chừng sáu, bảy tuổi từ xa chạy tới.

“Có phải là các vị khách quý không? Đới Tây tiên sinh mời mọi người đến rạp hát lớn xem diễn.”

Nói xong, cô bé vội chạy đi báo cho nhà khác.

Ôn Thiền liếc nhìn Lạc Diên bên cạnh, hỏi: “Rạp hát lớn ở đâu nhỉ?”

Có vẻ như đây là một phần của câu chuyện, nhất là khi hướng dẫn viên đã chủ động mời họ.

Lạc Diên đẩy chiếc xe đạp ra, ngồi vào yên trước, rồi nhìn Ôn Thiền ra hiệu mà không nói lời nào.

Ôn Thiền nhướng mày, rồi ngồi vào yên sau, chờ anh chở mình đến rạp hát lớn.

Nhưng sau khoảng một phút, Lạc Diên vẫn không có ý định đạp xe.

Ôn Thiền ngạc nhiên: “Sao thế? Chưa biết đi à? Để tôi đạp cho.”

Lạc Diên nhíu mày, có vẻ khó chịu. Anh nắm lấy tay Ôn Thiền, kéo tay cô vòng qua eo mình. Trước đây, khi cô chở anh, anh cũng làm như vậy, nhưng bây giờ ngồi sau thì cô lại không tự giác.

Hành động này khiến Ôn Thiền bật cười, cô vòng tay ôm lấy eo anh: “Chỉ vì không ôm mà anh không chịu đi à?”

Cô đùa, tay nhẹ nhàng chạm vào bụng anh: “Xem ra anh rất tự tin vào dáng người của mình, để tôi kiểm tra thử xem.”

Lạc Diên chỉ mặc chiếc áo phông mỏng màu trắng, nên tay Ôn Thiền dễ dàng luồn vào bên trong. Bụng anh có chút lạnh, nhưng cảm giác rắn chắc lại chứng minh rằng anh giữ dáng rất tốt.

“……”

Bất ngờ bị đùa cợt, Lạc Diên mất tay lái, khiến chiếc xe loạng choạng, suýt ngã.

Anh cố gắng kiểm soát lại xe, nhưng Ôn Thiền vẫn không dừng trò đùa của mình. Sau một lúc, mặt Lạc Diên đỏ lên, chỉ thốt ra được một chữ: “Ngứa……”

“Được rồi, không đùa nữa.”

Ôn Thiền rút tay ra và giúp anh chỉnh lại áo, nụ cười vẫn không rời khỏi môi cô. Cô nhìn thấy tai anh đỏ bừng.

Chiếc xe tiếp tục chạy, gió nhẹ thổi qua mang theo hương hoa, làm tóc hai người tung bay.

Ôn Thiền buông tay ra, rồi gom tóc dài của anh lại, tết thành một bím tóc: “Sao anh không chăm sóc tóc? Sao lại để dài thế này?” Cô tò mò hỏi, không mong đợi Lạc Diên trả lời, vì biết đầu óc anh không được nhanh nhạy.

Nhưng bất ngờ thay, Lạc Diên lại đáp: “Đới Tây tiên sinh bảo đây là bím tóc trường sinh.”

Có lẽ vì giao tiếp với Ôn Thiền nhiều hơn, lời nói của anh cũng trở nên lưu loát hơn.

Ôn Thiền im lặng.

“Bím tóc trường sinh” gì chứ, rõ ràng chỉ là một bím tóc đơn giản mà cô vừa tết.

Dù Lạc Diên đầu óc không lanh lợi, cô vẫn mong anh được bình an khỏe mạnh. Để tóc dài hay tết bím cũng chẳng sao cả.

“Anh có thân thiết với Đới Tây tiên sinh không?” Ôn Thiền tiếp tục hỏi, chuyển chủ đề.

“Ừ, ông ấy là người tốt.” tai Lạc Diên lại đỏ lên. “Ông ấy thường cho tôi đồ ăn… Ngứa…”

Ôn Thiền không tự giác lại luồn tay vào áo anh, áp lên bụng anh.

Cảm giác thật rắn chắc!

“Tôi không đùa nữa đâu, anh tập trung lái xe đi!” Ôn Thiền nghiêm giọng, nhưng tay vẫn không rút ra.

“……” Lạc Diên mím môi, chiếc xe lại loạng choạng.

Không đùa nữa, Ôn Thiền tiếp tục hỏi: “Ông ấy có nói cho anh biết cách nào rời khỏi thị trấn này không?”

“……”

Lạc Diên đột ngột phanh xe lại, chống chân xuống đất, quay đầu nhìn cô hoảng hốt: “Em định bỏ chạy à?”

Ôn Thiền bị bất ngờ, mặt cô đập vào lưng anh, khiến cô đau đớn nhăn mặt.

“Không phải tôi muốn đi, mà đây liên quan đến kế hoạch kiếm tiền của chúng ta! Anh vẫn muốn ăn thịt mỗi ngày chứ?”

Lạc Diên: “……”

Anh im lặng hồi lâu, trong khi Ôn Thiền xoa mũi đau của mình.

Cô lẩm bẩm: “Đừng giả vờ nữa, chiếc chìa khóa tối qua chẳng phải là anh đưa cho tôi sao?”

Ôn Thiền không nghĩ mình may mắn đến mức bắt được chìa khóa ngay ngày đầu tiên, trừ khi có sự trợ giúp của NPC. Giống như trường hợp của Tần Tịch, tối qua anh ta gϊếŧ rất nhiều quái vật mà không nhận được chìa khóa nào.

Có lẽ tám phần là do Lạc Diên đã đưa cho cô chìa khóa.

Cô cũng không hiểu vì sao anh lại làm vậy. Có thể anh muốn cô rời đi sớm hơn, hoặc cũng có thể là đang gài bẫy cô.

Ôn Thiền cảm thấy khả năng thứ hai có phần hợp lý hơn, vì những người chơi khác đều bị dân trấn trả thù sau khi bắt được chìa khóa.

Nhưng may mắn thay, cô không vội vã rời đi nên đã thoát khỏi nguy hiểm.

Lạc Diên: “……”

Anh chột dạ, lại đạp xe tiếp như thể không nghe thấy gì.

Ôn Thiền tiếp tục trêu chọc: “Anh đã đưa tôi chìa khóa mà lại không chỉ đường ra, chẳng khác nào chỉ làm nửa việc thôi.”

Lạc Diên vẫn im lặng.

Tối qua, anh định lén đi theo Ôn Thiền khi cô dùng chìa khóa để rời khỏi, nhưng Trì An xuất hiện làm mọi việc rối tung, nên cô không đi ra ngoài.

Giờ đây, anh không còn muốn cô rời đi nữa.

Cô đã mua đồ cho anh, nấu cơm, tết tóc, còn dạy anh đi xe đạp. Anh thích được chăm sóc như vậy, mặc dù cô có đôi chút kỳ quặc.

Anh không hiểu tại sao cô thích chạm vào bụng mình, nhưng nếu cô đồng ý ở lại, anh sẵn sàng để cô chạm vào.

Anh tin chắc rằng chỉ cần mình không nói gì, Ôn Thiền sẽ không biết đường ra.

“Nhà thờ bỏ hoang đó có vấn đề đúng không?” Ôn Thiền đột nhiên hỏi.

Lạc Diên: “!”

Ngay sau đó, Ôn Thiền đặt tay lên ngực anh và nói: “Tim anh đập nhanh hơn, chắc chắn là có vấn đề. Đó là lối ra đúng không?”

“Đừng đến đó!”

Lạc Diên vội vàng phanh gấp, nắm lấy tay cô, hổn hển: “Nơi đó rất nguy hiểm.”

“Lại là bẫy à…” Ôn Thiền nheo mắt nhìn anh, “Nghĩa là anh định để tôi tìm chìa khóa rồi đi vào đó để chết? Tôi đã làm gì sai với anh à?”

Nếu tối qua cô đã tìm thấy chìa khóa và đi theo hướng đó, có lẽ cô đã bị nhà thờ hấp dẫn, vì nơi đó quá kỳ lạ. Trong trò chơi kinh dị, nơi càng kỳ quái càng tiềm ẩn nguy hiểm.

Lạc Diên nhìn cô với ánh mắt áy náy, lẩm bẩm: “Xin lỗi…”

“Vậy ra tôi đã làm gì sai với anh à? Khi nào? Anh không thích tôi vì chúng ta mới quen nhau à?” Ôn Thiền thực sự cảm thấy khó hiểu.

Chỉ có khi chọc giận dân trấn, họ mới muốn sát hại người chơi.

Ôn Thiền nghĩ rằng tối qua họ hòa thuận với nhau, không ngờ Lạc Diên lại có suy nghĩ khác.

Lạc Diên tránh ánh mắt của cô, ấm ức nói: “Em ném đồ ăn của tôi.”

Anh không có đồ ăn, nên phải tìm người chịu trách nhiệm!

Ôn Thiền: “……”

Cô thở dài, không nên mong chờ một người ngốc đưa ra lý do chính đáng.

Cô nhìn đống thịt tanh hôi đó, thực sự không muốn ăn.

Lạc Diên không hiểu cô thở dài vì lý do gì, vội giải thích: “Nếu tôi đói quá lâu, tôi sẽ phát điên…”

“Thực ra, chỉ cần một lý do nhỏ cũng có thể khiến dân làng giận dữ.”

“Giống như bà Trần ở bên cạnh, bà ấy rất ghét ai đó hái hoa hồng trong vườn nhà bà ta. Nếu có người làm vậy, bà ấy sẽ gϊếŧ họ.”

"Tối nay còn nguy hiểm hơn hôm qua, em… em đừng đi vội được không? Đợi thêm vài ngày, an toàn hơn rồi hẵng tính tiếp."

Lạc Diên chỉ nhẹ nhàng nói thế, nhưng anh biết, anh không có ý định để cô rời đi. Ôn Thiền dịu dàng vuốt tóc anh, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, đôi mắt cô lộ rõ vẻ hoảng hốt. "Cái gì?! Cái bông hoa bị hái hôm qua không phải ở vườn nhà mình sao? Anh hái à?"