“Cậu không sao chứ?”
Một giọng nói trầm thấp, đầy từ tính vang lên bên tai, khiến Lâm Mộc cảm giác như có dòng điện chạy qua người. Trong khoảnh khắc, cả cơ thể cậu bất giác tê rần. Giọng nói này thật sự quá quyến rũ, nhưng tại sao tai mình lại nhạy cảm đến mức này chứ?
Lâm Mộc ngẩng đầu nhìn lên, lập tức bị vẻ đẹp trước mắt làm cho sững sờ. Lúc chiều, cậu đã chú ý đến người đàn ông này. Ánh mắt chăm chú và khí chất đặc biệt của anh ta khiến cậu để tâm. Thêm vào đó, cách ăn mặc lịch lãm, chỉn chu cũng toát lên phong thái không giống người thường. Chính vì thế mà cậu mới quyết định "diễn một màn" thử phản ứng của anh ta.
Nhưng không ngờ, khi nhìn gần như thế này, người đàn ông này còn tuấn tú hơn nhiều so với tưởng tượng. Làn da nâu bánh mật khỏe khoắn, khuôn mặt góc cạnh sắc nét, đôi lông mày hơi tà đầy cuốn hút nằm trên một đôi mắt phượng sắc bén. Chiếc mũi cao thẳng và đôi môi mỏng mím chặt, cả gương mặt đều toát lên vẻ cương nghị và lạnh lùng. Rõ ràng đây là kiểu người ít nói, càng ít khi mỉm cười.
Người đàn ông mặc một bộ vest đen cao cấp, từng đường nét đều toát lên sự vừa vặn hoàn hảo, ẩn hiện bên dưới lớp vải là cơ bắp rắn chắc. Toàn thân anh ta tỏa ra khí chất lạnh lùng, khiến người khác khó mà đến gần, nhưng ánh mắt lại để lộ một tia lo lắng khó nhận ra khi nhìn Lâm Mộc.
Tần Diêm cúi xuống nhìn thiếu niên trong lòng mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ lớn bằng bàn tay của Lâm Mộc giờ đây không còn chút sắc máu, làn da vốn trắng nõn nay lại nhợt nhạt gần như trong suốt. Cậu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đôi lông mi khẽ run, ánh mắt mơ màng nhìn anh, trông vừa đáng thương lại vừa đáng yêu. Thân hình gầy yếu, eo thon nhỏ nhắn, lòng bàn tay Tần Diêm cách một lớp áo bệnh nhân mà vẫn cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể cậu. Không kiềm được, anh nhẹ nhàng vuốt ve eo cậu.
Lâm Mộc lấy lại tinh thần, ngay lập tức cảm nhận được bàn tay lớn đang khẽ di chuyển bên hông mình. Cậu thầm trợn mắt, cố gắng che giấu sự khó chịu, hạ mi mắt xuống, nở một nụ cười gượng gạo:
“Tôi không sao, cảm ơn anh.”
Nói xong, cậu liền cố gắng thoát khỏi vòng tay Tần Diêm. Nhưng vừa nhúc nhích, một cơn chóng mặt bất ngờ ập đến, khiến cậu mềm nhũn, ngã gục vào lòng anh.
Ánh mắt Tần Diêm tối sầm lại. Anh không nói lời nào, lập tức bế ngang người cậu lên và sải bước về phía bệnh viện.
Ngay lúc đó, Bạch Nguyên – người từ đầu đã đứng gần, ánh mắt si mê dõi theo Tần Diêm – bỗng trở nên hốt hoảng. Anh ta lao lên chắn đường, giọng đầy lo lắng:
“Tiểu Mộc làm sao vậy? Vừa nãy còn trò chuyện với tôi rất bình thường, sao tự nhiên lại ngất?”
Mặc dù vẻ mặt thể hiện sự lo lắng, nhưng ánh mắt Bạch Nguyên vẫn chăm chăm dán vào Tần Diêm, đôi má đỏ ửng đầy khó hiểu.
Lâm Mộc, đang giả vờ bất tỉnh, chỉ có thể cười thầm trong lòng. Câu nói vừa rồi của Bạch Nguyên thật đúng là đầy ẩn ý, khéo léo đổ trách nhiệm đi. Rõ ràng chính anh ta đã khiến cậu chịu cú sốc lớn đến mức ngất xỉu, thế nhưng nghe như thể cậu vì muốn thu hút sự chú ý của Tần Diêm mà giả vờ ngất vậy.
Mặc dù tình huống hiện tại không khác sự giả định của Bạch Nguyên là bao, nhưng nếu là cơ thể yếu ớt của nguyên chủ, có khi đã không chịu nổi cú sốc mà đi luôn rồi.
Tần Diêm liếc qua Bạch Nguyên, ánh mắt lạnh lẽo như dao, vẻ làm bộ làm tịch của anh ta càng khiến anh thêm khó chịu. Trong lòng anh chỉ có sự lo lắng cho thiếu niên trong tay mình. Nghĩ đến việc Lâm Mộc vừa phải cố gắng chịu đựng, sắc mặt Tần Diêm càng thêm âm trầm. Anh lạnh lùng cất giọng, ánh mắt như muốn gϊếŧ người:
“Tránh ra!”
Bạch Nguyên bị ánh mắt đó làm cho run rẩy, cảm giác như một luồng khí lạnh xuyên thẳng vào lòng. Sắc mặt tái mét, anh ta vội vã tránh đường, không dám nói thêm lời nào.