Xem xong cốt truyện thế giới này, Lâm Mộc cũng chỉ có thể ha hả cười hai tiếng. Loại người ích kỷ này mà lại có thể làm vai chính, hơn nữa cư nhiên không ai phát hiện gương mặt thật của Bạch Nguyên, hào quang của vai chính này cũng quá lớn đi.
Loại không biết liêm sỉ như thế này sao có thể để cậu ta sống tốt được. Mà Triệu Kình cũng không hoàn toàn vô tội, từ trong cốt truyện có thể nhìn ra hắn là một kẻ ích kỷ, luôn lấy quyền thế và địa vị làm trọng. Hắn không chỉ giúp ác hại tốt, hơn nữa khi người yêu hắn còn nằm ở trên giường bệnh liền cùng bạn tốt ở bên nhau. Cuối cùng nguyên chủ thần không biết quỷ không hay bị diệt trừ, nếu nói Triệu Kình không tham dự, Lâm Mộc trăm triệu lần không tin.
A, tra công tiện thụ sao, cứ chờ ngược đi.
Lâm Mộc câu môi cười một tiếng, dung nhan sạch sẽ mang theo nét tà mị, như là yêu tinh mê hoặc nhân tâm.
——
Hiểu Lâm là tiểu hộ sĩ mới làm việc ở bệnh viện H trung tâm thành phố này, chủ yếu phụ trách chăm sóc một vị bệnh nhân nghe nói đã không cách nào tỉnh lại.
Giống như ngày thường, Hiểu Lâm buổi sáng trừ việc xem xét tình hình phòng bệnh của bệnh nhân đồng thời thay cậu lau chùi thân thể, chờ đến buổi chiều còn giúp cậu xoa bóp phòng ngừa cơ bắp héo rút.
Đẩy cửa bước vào, ánh mắt dừng lại trên thân người đang ngủ say một hồi, thở dài. Thiếu niên xinh đẹp như vậy làm sao lại trở thành người thực vật cơ chứ, thật đúng là đáng tiếc mà.
Hiểu Lâm đi vào toilet múc nước, bưng chậu nước đi ra vừa vặn đối mặt với đôi mắt trong suốt thanh tịch như bảo thạch. Ngây người một lát, cũng không đoái hoài tới trong tay còn đang cầm chậu nước, vội vã ra ngoài gọi bác sĩ.
Tề Mộ Ngọc nhìn bộ dáng ngơ ngác bưng chậu nước ra ngoài của tiểu hộ sĩ, nước vung vãi đầy mặt đất cũng không biết trước tiên nên đem chậu nước đặt xuống, không khỏi có chút buồn cười, thật đúng là đáng yêu a.
Rất nhanh, bác sĩ trưởng mang theo một đám người chạy tới, giúp Tề Mộ Ngọc làm kiểm tra toàn thân sau cùng là bất khả tư nghị mà nhìn cậu chằm chằm. Dù sao thì vài ngày trước cậu đã được phán định là không có khả năng tỉnh lại, bây giờ đã nhanh như vậy liền tỉnh mà ngoại trừ việc cơ thể suy yếu phải nằm trên giường ra, thân thể thế mà lại không có bị gì nghiêm trọng, các bác sĩ nhìn cậu ánh mắt tựa như là đang nhìn thấy kỳ tích.
Tề Mộ Ngọc nằm trên giường bệnh tùy ý bọn họ giày vò, chờ bọn họ kiểm tra xong mới mỉm cười, ôn nhu nói: “Xin hỏi tôi đây có vấn đề gì?”
Bởi vì thời gian dài không nói gì, thanh âm của cậu cũng không lớn còn mang theo chút khàn khàn, phối hợp với vẻ mặt hơi tái nhợt, trên miệng mang theo ý cười yếu đuối, khiến cho người khác nhịn không được sinh lòng thương tiếc.
Bác sĩ trưởng họ Trần, Trần bác sĩ nhìn thấy bộ dạng Tề Mộ Ngọc như vậy, không khỏi biểu lộ nhu hòa vài phần, an ủi hắn,
“Cậu Tề lúc trước xảy ra tai nạn xe cộ trở thành người thực vật, nhưng là bây giờ tỉnh rồi thì tốt rồi. Vừa rồi chúng tôi thay cậu kiểm tra qua, thân thể của cậu đã không có vấn đề gì, về sau hảo hảo tu dưỡng, bảo trì cảm xúc ổn định, rất nhanh là có thể hoàn toàn khôi phục, cậu không cần lo lắng.”
Tề Mộ Ngọc cảm kích hướng ông nói lời cảm tạ, sau đó lại có chút thấp thỏm muốn hỏi: “Vậy… Bác sĩ cha mẹ tôi thế nào rồi? Bọn họ khi đó cùng tôi ở chung trên một chiếc xe, có phải là cũng bị thương?”
Sắc mặt Trần bác sĩ biến hóa, lại rất nhanh cười cười trấn an.
“Tình huống của bọn họ và cậu không sai biệt lắm, não bộ bị hư tổn. Bất quá cậu cũng đã tỉnh, cha mẹ của cậu hẳn là rất nhanh cũng có thể tỉnh.”
Hai đầu lông mày Tề Mộ Ngọc nhiễm lên một tia ưu sầu, lập tức nhẹ nhàng thở ra, mang theo chút may mắn:
“Còn tốt, bọn họ còn sống. Mẹ vẫn luôn rất thương tôi, tỉnh lại không thấy được bọn họ, tôi còn tưởng rằng…… Chỉ cần còn sống là tốt, một ngày nào đó có thể tỉnh.”
Nói đoạn, quay qua đùa với bác sĩ Trần:
“May mắn bác sĩ không nói với tôi bọn họ đều không còn, lần tai nạn xe nghiêm trọng như vậy, nếu không có bác sĩ khẳng định đó là lời nói thật, tôi nhất định sẽ cho rằng bác sĩ đang gạt tôi kia.”
Bác sĩ Trần trong lòng âm thầm may mắn không có nói như vậy, trên mặt lại không biểu hiện ra, một mặt đứng đắn nói: “Làm sao có? Thầy thuốc chúng ta sẽ không lừa gạt bệnh nhân.”
Tề Mộ Ngọc gật gật đầu, "Tôi tin lời bác sĩ”. Lại có chút mong đợi hỏi: “Tôi có thể đi xem bọn họ chứ?”
Đẩy kính mắt trên sống mũi, bác sĩ Trần lắc đầu nói: “Tạm thời còn chưa được, cậu cần phải tĩnh dưỡng cho tốt, cha mẹ cậu bên kia cũng không thể tùy ý quấy rầy, nếu như bọn họ tỉnh tôi sẽ bảo người đến báo với cậu.”
Tề Mộ Ngọc có đôi chút uể oải nhưng vẫn là gật đầu đáp ứng,"Vậy làm phiền bác sĩ.”
“Không quan hệ, không phiền phức.” Bác sĩ Trần bình tĩnh ứng tiếng, lại nói:
“Có cần chúng tôi thông tri cho Triệu Kình tiên sinh cậu đã tỉnh hay không, lúc trước cậu ta thường xuyên đến chăm sóc cậu, chỉ là mấy ngày nay không biết tại sao số lần đến đều ít dần. Còn có một vị bạn tốt nào đó tên Bạch Nguyên cũng thường hay đến đây.”
“Ừm… Không cần”. Tề Mộ Ngọc trầm mặc một lát, trong mắt mang theo chút kỳ vọng, nhưng như cũ lắc đầu cự tuyệt, "Anh ấy hẳn là tương đối bận rộn, chờ anh ấy làm xong việc sẽ đến. Về phần A Nguyên…. Ngược lại trước tiên có thể nói cho cậu ấy biết, cậu ấy sau khi biết nhất định sẽ lập tức tới ngay”. Dường như nghĩ đến cái gì đó, nụ cười trên mặt Lâm Mộc như nắng ấm ngày xuân trực tiếp đi vào lòng người, người bên cạnh cũng không khỏi bị lây nhiễm, nghĩ đến vị Bạch tiên sinh kia cùng cậu ta quan hệ nhất định rất tốt.
Bác sĩ Trần đáp ứng cậu, sau đó để cậu nghỉ ngơi thật tốt, mang theo một đống người ra ngoài. Trở lại văn phòng, bảo người gọi điện thoại gọi cho Bạch Nguyên, sau đó do dự một hồi, vẫn là gọi điện thông báo cho Triệu Kình.
Mặc dù ông không rõ quan hệ của Tề Mộ Ngọc cùng với Triệu Kình, nhưng Triệu Kình trong mắt ông hẳn là bạn của Tề Mộ Ngọc đi, mà thiếu niên kia ngoài miệng nói không cần làm phiền kỳ thật ra trong lòng vẫn mang theo kỳ vọng, vậy ông liền cho cậu ta một kinh hỉ. Thiếu niên như vậy nên được nhiều người yêu thương che chở, đáng tiếc cha mẹ của cậu ta…… Ai, cứ tận lực giấu diếm vậy, chờ thân thể cậu ta khỏi hẳn lại nói. Chốc lát nữa cần phải dặn dò hai người kia cùng giấu diếm cậu thôi.
Bạch Nguyên tại thời điểm tự mình đem cơm đến công ty Triệu Kình nhận được một cuộc gọi. Mới vừa đi đến bên dưới đại sảnh công ty liền tiếp nhận cuộc gọi của bác sĩ Trần, còn tưởng rằng Tề Mộ Ngọc bệnh tình lại chuyển biến xấu, kết quả lại biết được tên kia vậy mà đã tỉnh lại!
Tâm tình của Bạch Nguyên đang tốt đẹp lập tức bị phá hỏng, lại lập tức nghĩ đến Triệu Kình khả năng cũng đã được thông báo, cậu ta gọi điện thoại tới thăm dò một phen mới phát hiện hắn chưa hề hay biết gì. Liền cùng hắn tùy tiện kiếm lý do, trước nhờ người khác đem đồ ăn đưa lên, sau đó sắc mặt âm trầm lái xe đến bệnh viện.Tề Mộ Ngọc làm sao lại có mệnh tốt như vậy? Tai nạn nghiêm trọng như vậy mà lại không chết coi như may mắn đi, nhưng biến thành người thực vật vậy mà còn có thể tỉnh lại.
Thế nhưng rõ ràng đã bị phán định gần như không có khả năng tỉnh lại, làm sao đột nhiên lại tỉnh lại? Hơn nữa còn hết lần này tới lần khác vào lúc hắn cùng Triệu Kình vừa mới xác lập quan hệ. Nhớ tới trong điện thoại bác sĩ Trần có chút kích động nói đây là kỳ tích, Bạch Nguyên sắc mặt càng thêm khó coi, ánh mắt ngoan độc, kỳ tích thì thế nào, cậu ta cũng không tin không thắng được một ma bệnh mới tỉnh lại!
Đến bệnh viện, Bạch Nguyên lại biến trở về bộ dáng ôn tồn lễ độ lúc trước. Tướng mạo cậu ta không kém, ngũ quan thanh tú, bình thường luôn mang theo ba phần ý cười, ánh mắt nhìn người lại ôn nhu như nước, phần lớn tiểu hộ sĩ trong bệnh viện gặp qua hắn đều mê luyến hắn.
Một đám tiểu hộ sĩ tập hợp một chỗ đối với Bạch Nguyên phát hoa si, ẩn ẩn có thể nghe được âm thanh thảo luận của các cô nàng. Một người trong đó cảm thán nói:
“Ài, Bạch tiên sinh thật sự ôn nhu mà.” Bên cạnh có người phụ họa: “Đúng vậy đó, bị anh ấy nhìn cảm giác tâm đều muốn hòa tan.”
Lại có một người bưng lấy mặt si mê nói: “Nếu anh ấy là bạn trai tôi thì tốt biết bao nhiêu”. Lập tức có người đả kích: “Đừng suy nghĩ hão huyền nữa, Bạch tiên sinh và Triệu tiên sinh là một đôi”. “A? Thật hay giả? Chính là vị tổng giám đốc bá đạo Triệu tiên sinh sao?” Vài hộ tá không biết nhao nhao hỏi thăm. Hộ tá vừa nói lời khi nãy có chút đắc ý liền cùng với các nàng bát quái:
“Đương nhiên là thật, tôi kể cho mọi người nghe……”
m thanh sau lưng dần dần biến mất, Bạch Nguyên đi vào thang máy, mang trên mặt nụ cười đắc ý cùng thỏa mãn. Cho dù Tề Mộ Ngọc có tỉnh lại thì có thể làm gì chứ, Triệu Kình giờ đã là của cậu ta rồi. Hiện tại trong mắt người khác cậu ta cùng với Triệu Kình là một đôi, Tề Mộ Ngọc dù có muốn đoạt lại, không thành người xấu cũng là tiểu tam, đến lúc đó, chỉ cần thêm chút mắm muối một phen, nói không chừng…… Bạch Nguyên ánh mắt âm độc, nụ cười sặc mùi nguy hiểm, như là một đầu rắn độc tìm được con mồi, chính là lựa chọn thời cơ vận sức mà cắn xuống.