Đây cũng bình thường thôi, dù sao Thẩm Lam Thanh cũng là người thẳng, sẽ không đưa anh vào phạm vi lựa chọn bạn đời.
"Ôi chao, sao cậu không nói sớm?" Hứa Duy Chiêu treo nụ cười gian xảo trên mặt, "Cậu có thể hỏi tôi mà, tôi chính là cao thủ tình trường đấy, muốn tán gái nào đều tán được hết."
Đồng tử mất tiêu cự của Cố Cảnh Sâm hơi ngưng lại, nhưng không lên tiếng.
Hứa Duy Chiêu biết đây đã là đồng ý rồi, nên anh ta lại vội đoán: "Hắn cô ấy là người có khoảng cách hơi lớn với cậu đúng không? Dù sao người trong giới đều rất muốn nịnh bợ cậu."
"Con gái nhà bình thường, tôi cũng có kinh nghiệm. Cậu phải từ từ, nước ấm nấu ếch, trước tiên phải rút ngắn khoảng cách, hiểu chứ? Điểm tô sự chân thành bằng đủ loại trang sức hàng hiệu tặng cô ấy, đưa cô ấy tham gia vào cuộc sống của cậu, đợi cô ấy mê mẩn rồi, chính là sân nhà của cậu, muốn lúc lạnh lúc nóng thế nào cũng được."
"Thôi bỏ đi, không được đâu." Cố Cảnh Sâm hơi bất đồng, dù sao Thẩm Lam Thanh là đàn ông, có lẽ không hứng thú với mấy thứ trang sức gì đó.
Nhưng Hứa Duy Chiêu nói: "Đừng mà, chuyện có thể dùng tiền làm được, sao lại bỏ cuộc nhanh vậy? Chúng ta cá cược đi, cậu làm theo lời tôi nói, bảo đảm trong vòng ba tháng, sẽ tán được cô ấy."
"Không phải cậu vẫn rất thích chiếc Harley của tôi sao? Nếu cậu thắng, tôi sẽ tặng cậu."
Cố Cảnh Sâm chăm chú nhìn anh ta một cái: "Được, tôi sẽ chiều cậu đến cùng. Nếu tôi thua, cậu chọn một chiếc trong hầm để xe của tôi."
Thẩm Lam Thanh đến đúng vào lúc này.
Cố Cảnh Sâm thật sự say bét nhè, cà vạt tháo ra, cúc áo sơ mi cởi ba cái, gương mặt tuấn tú hơi ửng hồng.
"Mấy ngày gần đây cậu ta cứ thích uống thả ga như vậy, lười quản cậu ta lắm, anh đưa cậu ta về nhà là được."
Hứa Duy Chiêu đã có được câu trả lời muốn biết, bèn giao người cho Thẩm Lam Thanh, sau đó yên tâm bỏ đi.
"Tổng giám đốc Cố, còn đi được không?" Thẩm Lam Thanh dìu Cố Cảnh Sâm, định bước ra ngoài.
Nhưng tên say này không hợp tác, người này nặng nề dựa vào vai Thẩm Lam Thanh, suýt nữa đè Thẩm Lam Thanh một cái lảo đảo ngã xuống, dựa vào bồn rửa tay mới không ngã.
Cân nặng của hắn và Cố Cảnh Sâm thực sự không cùng đẳng cấp.
Thẩm Lam Thanh hất Cố Cảnh Sâm một cái, định đứng dậy: "Cậu tránh xa tôi ra trước đi, tôi đứng không vững rồi."
Nhưng Cố Cảnh Sâm lại dán chặt lấy hắn, giọng trầm khàn, lẩm bẩm: "Tại sao, anh ghét tôi sao? Anh?"
Thẩm Lam Thanh đương nhiên không dám nói ghét, cho dù Cố Cảnh Sâm say rồi, hắn cũng không dám nói, chẳng may ngày mai người ta tỉnh dậy nhớ ra thì sao?
Hắn đành phải nói: "Sao có thể chứ, tôi rất thích Tổng giám đốc Cố, chỉ là bây giờ tôi..."
Cố Cảnh Sâm không đầu không đuôi lập tức hỏi tiếp: "Thích tôi chỗ nào?"
Thẩm Lam Thanh thành thật: "Tổng giám đốc Cố rất giàu?"
Lời vừa dứt, hắn đột nhiên bị túm lấy cổ tay, bị ép tựa vào bồn rửa tay ướt sũng.
Tư thế này quá nguy hiểm, khiến Thẩm Lam Thanh từng bị khinh nhờn một lần lập tức như chim sợ cành cong, muốn lui ra, nhưng hai bên đều bị Cố Cảnh Sâm chặn chết.
Hắn ngạc nhiên: "Tổng giám đốc Cố?"
Cố Cảnh Sâm đột nhiên ép tới, một tay cầm ví da lên, để vào túi áo sơ mi trước ngực Thẩm Lam Thanh: "Anh biết, trong này có bao nhiêu tiền không?"
"Anh biết tiền có thể làm được gì không? Sẽ có vô số người đến nịnh nọt tôi..."
Anh đã không biết mình đang nói gì nữa, trong đầu anh vẫn vang vọng lời Hứa Duy Chiêu vừa nói.
Chuyện có thể làm được bằng tiền, chuyện chỉ cần có tiền là làm được...
Vậy, có thể thay đổi xu hướng tính dục của Thẩm Lam Thanh không?
"Tổng giám đốc Cố, cậu say rồi."
Thẩm Lam Thanh không nhịn được nuốt nước bọt.
Ở nơi gần với mình như vậy, ngay trong túi áo sơ mi của Cố Cảnh Sâm là ví da, trong đó bất kỳ một tấm thẻ nào, ít nhất cũng có vài trăm vạn đúng không?
Hắn nghĩ tới chính mình từ nhỏ đã bị cha mẹ dạy dỗ phải tiết kiệm, không dám tiêu tiền bừa bãi, cũng không dám đòi hỏi gì từ người khác, ngay cả yêu đương cũng không dám chủ động. Cuộc đời hắn, dưới sự quang vinh của Cố Cảnh Sâm, trở nên thảm hại đáng thương như vậy.
Thẩm Lam Thanh hoàn hồn, bị ánh mắt của Cố Cảnh Sâm nhìn đến mức không thể dời tầm mắt.
Cố Cảnh Sâm sinh ra cao lớn cường tráng, có khí chất đàn ông trưởng thành hơn Thẩm Lam Thanh, đường nét ngũ quan rõ ràng, mí mắt lộ ra độ cong hơi hướng xuống, đuôi mắt nhếch lên trêu chọc, giống như ánh mắt rất khinh miệt, nhưng lại nhìn rất nghiêm túc: "Anh, tôi động lòng rồi."
Thẩm Lam Thanh hít một hơi lạnh, mơ hồ cảm nhận được mùi vị mạnh mẽ và tàn nhẫn từ đối phương.
Cố Cảnh Sâm cười nhạt vô tâm, gương mặt tuấn tú đẹp đến mức không thể chê vào đâu được tràn ngập vẻ ửng hồng sau khi uống rượu, mang theo ý trêu chọc nào đó: "Sao thế, anh cũng muốn nếm thử vị của đồng tiền sao?"
Cố Cảnh Sâm không thích người yếu đuối vô năng.
Giống như anh ghét mẹ mình vậy, rõ ràng bà có thể phản kháng, lại mặc cho bản thân lún sâu vào vũng bùn hôn nhân bất hạnh.
Nhưng mà, đây chẳng phải là một cái l*иg tuyệt hảo sao?
Cố Cảnh Sâm vùi mặt vào cổ Thẩm Lam Thanh, hít sâu một hơi, như say ngủ trong hoa anh túc, đầu óc bị ý tưởng điên cuồng này kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến vô cùng hưng phấn.
Anh muốn dùng đồng tiền tạo dựng một cái ao nước sôi cho Thẩm Lam Thanh, để toàn thân hắn tràn ngập khí chất xa hoa, rửa gân tẩy tủy, một khi đã nếm được mùi vị của tiền bạc, hắn sẽ khó lòng buông tay.
Nếu như vậy, Thẩm Lam Thanh sẽ vĩnh viễn không rời khỏi mình.
Giờ phút này Cố Cảnh Sâm rất tỉnh táo, cũng rất lý trí.
Nếu Thẩm Lam Thanh là một người phụ nữ, hoặc là xu hướng tính dục là đàn ông, anh cũng sẽ không cảm thấy khó xử như vậy.
Đúng như Hứa Duy Chiêu nói, với người bình thường và tầm thường như Thẩm Lam Thanh, tiền bạc và lợi ích là cách tốt nhất để giữ chân người này.
Hơn nữa, nhìn ánh mắt dao động kia của Thẩm Lam Thanh, chính là bằng chứng tốt nhất.
Tất nhiên, anh sẽ không ngốc đến mức trực tiếp nói rõ ý định của mình.
"Anh, anh đừng làm tài xế nữa, anh đến làm trợ lý cho tôi đi, thư ký? Thế nào? Loại kề cận ấy, chăm lo cuộc sống của tôi, tôi cho anh năm trăm nghìn một tháng, anh suy nghĩ đi, được không?" Cố Cảnh Sâm trầm giọng nói.
Thẩm Lam Thanh nhíu mày: "Tổng giám đốc Cố, cậu đừng đùa nữa, tôi không thích hợp chăm sóc người khác."