Lần này, cô căn đúng giờ để tránh phải chứng kiến cảnh không hay. Nhưng khi bước vào cửa, vị hôn phu Trình Tử Minh và cô bạn thân Lưu Thanh đứng trước mặt cô, quần áo cả hai vẫn chỉnh tề. Tuy vậy, sắc hồng vẫn chưa tan trên gương mặt Lưu Thanh, và cả hai người đều bốc lên mùi mồ hôi khó chịu khiến cô muốn buồn nôn. Chỉ nhìn thôi cũng biết họ vừa làm gì.
Trình Tử Minh khoác vai Lưu Thanh. Khi nhìn thấy cô, ánh mắt Lưu Thanh lảng tránh, vội vàng núp ra sau lưng anh ta.
Nụ cười của cô vẫn không đổi, thậm chí còn cố ý thêm chút bất ngờ thân thiện:
“Hôm nay cậu đến mà không nói với mình tiếng nào à? Biết sớm thì mình đã không về trễ thế này rồi.”
Trình Tử Minh gượng gạo cười với cô, rồi vội vàng thu tay lại khỏi vai Lưu Thanh. Còn Lưu Thanh thì lắp bắp, cố gắng đứng thẳng người, lùi ra một chút:
“Hai người… sống chung à?”
“Ừ, bọn mình còn đính hôn nữa cơ.” Cô giơ tay lên, cố tình để chiếc nhẫn lấp lánh ánh sáng:
“Cậu nói xem, đúng không, Trình Tử Minh?”
“Tiểu Huỵ, em nghe anh giải thích…” Trình Tử Minh vừa mở miệng, cô đã không còn kiên nhẫn nghe thêm. Thật bực bội, chuyện đã rồi mà còn quanh co, đến mức cô muốn giả vờ không biết cũng không được.
Cô tháo nhẫn ra, thẳng tay ném về phía anh ta, tiện thể quăng luôn túi xách, rồi quay đầu bước ra ngoài mà không ngoảnh lại.
“Tiểu Huỵ!”
Cô giả vờ không nghe thấy tiếng gọi hốt hoảng phía sau.
Kinh tởm. Quá kinh tởm.
Cuộc sống hoàn hảo mà cô dày công xây dựng dường như đã bị xé toạc, để lại một lỗ hổng xấu xí, lạnh lẽo.
Bíp bíp.
Cô cảm thấy túi áo khoác rung lên. Lấy điện thoại ra xem, sắc mặt cô lập tức tối sầm lại.
[Tiện nhân]: Dự án cô đang theo dõi không cần tiếp tục nữa. Ngày mai đến văn phòng tôi, làm bàn giao với Tiểu Thẩm.
Mẹ kiếp.
Cô không nhịn được rủa thầm một câu.
[Sơn Huỵ]: Tại sao?
Dự án này cô đã theo sát ba tháng trời, sắp đến hồi kết lại bị buộc dừng, đúng là chuyện ngu xuẩn.
Cô gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đáng ghét của Chu Lăng - đứa con riêng của kẻ thứ ba, không hiểu sao lại may mắn leo lên chức sếp của cô. Nghĩ đến là thấy buồn nôn.
[Tiện nhân]: Vì bên khách hàng yêu cầu đổi người. Cô tự nghĩ xem mình có nói năng hay hành động gì không đúng chỗ không?
[Tiện nhân]: Tôi biết cô đang thầm chửi tôi, nhưng tôi không rảnh rỗi để chèn ép cô đâu, tự xem lại mình đi.
Cô nhớ lại vài ngày trước, cô ta đeo chiếc nhẫn kim cương Trình Tử Minh tặng đi ăn tối với khách hàng. Người ta hỏi rất nhiều chuyện riêng tư, cô tuy bực nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời từng câu một.
Sau đó, khách hàng im lặng, suốt bữa ăn cũng không nói thêm gì.
Cô không ngốc, cô nhận ra anh ta có chút cảm tình với mình. Nhưng cô chẳng hứng thú gì với mấy cậu trai trẻ hơn, nên không thèm đáp lại.
Nhớ ra rồi, cô tức đến mức muốn ói máu. Đàn ông bây giờ nhỏ nhen đến thế sao? Vì cô đã đính hôn mà chơi xấu cô à?
Đúng là một cuộc đời tệ hại.
Cô nghiến răng, giận đến mức thái dương giật giật.
Cô rút chiếc “đĩa lưu trữ cuộc đời” ra, định nạp lại lần nữa. Nhưng khi nhìn thấy con số đỏ chót trên màn hình, cô khựng lại.
“Số lần còn lại: 1.”
Gì cơ?
Cô bỗng thấy hoảng loạn. Sao lại chỉ còn một lần? Không phải chức năng này không giới hạn sao?
“Tiểu Huỵ!” Giọng của Trình Tử Minh vang lên phía sau. Anh ta đuổi theo cô.
Cô không muốn nhìn thấy anh ta thêm một giây nào nữa, nghiến răng chọn điểm lưu trữ từ mười năm trước rồi bấm nạp lại.
Mọi thứ trước mắt đông cứng lại, thời gian lao vυ't qua trước mặt cô.
Lần cuối cùng rồi. Cô nhất định phải sống một cuộc đời hoàn hảo, bằng mọi giá.