Sói Săn Mồi

Chương 557: Thanh Liên Mật Phủ (1)

Trung Hoa một ngọn núi cao…

“Đại nhân, dịch bệnh đang lây lan đúng như dự tính của ngài!”

Một giọng nói già nua phá vỡ không khí tĩnh lặng của màn đêm, có mặt trên đỉnh núi lúc này là hai thân ảnh gồm một lão già và một hắc y nhân thần bí, nhìn dáng vẻ cung cung kính kính của lão già sau lưng hắc y nhân thì đã rõ thân phận chủ tớ của hai người.

“Lão quỷ ngươi lần này lập đại công, bản tọa nhất định sẽ trọng thưởng!”

Hắc y nhân trầm ngâm đáp lời, chất giọng lạnh nhạt và tràn ngập một cỗ cao ngạo thường thấy ở các bậc đế vương xa xưa.

“Đa tạ đại nhân, nếu không có bàn tay của ngài thì U Minh Quỷ Trùng cũng không thể lây lan nhanh như vậy, được ngài công nhận đã là đại ân với lão nô!”

Lão già nở nụ cười hèn mọn nói, dưới ánh trăng chiếu rọi có thể nhìn thấy rõ cái bộ dạng kinh tởm của lão với hàng vạn cái mụn cọc lớn nhỏ bao phủ khắp thân thể, khuôn mặt lão cũng biến dị hoàn toàn không còn mang hình thái của nhân loại nữa, nếu Trương Hình Dư cùng đám cao thủ Thanh Liên Cung có mặt ở đây thì chắc chắn sẽ ngay lập tức nhận ra lão già này vì đơn giản lão chính là mục tiêu của các nàng, Tam Tai Lão Tổ bốn chữ trên thiên hạ này ngoài lão không ai xứng đáng hơn.

Đại dịch do Tam Tai Lão Tổ tạo ra đã bùng phát được ba tháng và căn nguyên của loại dịch bệnh này là một loại trùng độc ẩn nấp bên trong cơ thể nạn nhân, điểm đáng sợ của loại ác trùng này là sinh sản rất nhanh và có thể lây từ người sang người bằng nhiều con đường khác nhau, có thể dễ dàng suy đoán U Minh Quỷ Trùng trong lời nói của Tam Tai Lão Tổ chính là tên của thứ đang hoành hành khắp toàn cầu. Hơn mười vạn người đã chết đi vì dịch bệnh nhưng sắc mặt của hai kẻ đầu têu vẫn dửng dưng như không.

“Chỉ cần đại dịch bùng phát thêm ba tháng thì thần công của ta nhất định sẽ luyện thành, Chiến Trường Thượng Cổ kia còn có ai có thể ngăn cản được bản tọa?”

Ngước nhìn bầu trời cao đầy sao sáng, hắc y nhân gầm gừ nói khiến không gian xung quanh theo đó liên tục bạo tạc, thực lực của tên này sợ rằng đã vượt qua mức độ mà hai chữ khủng bố có thể miêu tả rồi, đừng nói mười vạn mà cho dù có phải đồ diệt một trăm vạn hay một nghìn vạn con kiến hôi để luyện thành thần công chí cực thì hắn cũng sẽ mảy may thương tiếc.

“Thật đáng tiếc vì U Minh Bí Tịch trong tay lão nô chỉ là tàn quyển không đầy đủ, nếu tham ngộ được toàn bản do lão sư sáng tạo ra thì chắc chắn không phải nhọc công đại nhân ngài phải thiết lập một ván cờ công phu như vậy!”

Tam Tai Lão Tổ thở dài tiếc nuối nói, có vẻ như loại tà công mà lão nắm giữ cũng không phải bản chính thống nên có hạn chế nào đó.

“Hừ! Mấy nghìn năm để tham ngộ một loại võ công mà vẫn không tìm ra được áo nghĩa chung cực, nếu không phải may mắn mò đến cánh cửa Vương Giả thì ta đã sớm khắc lên đầu ngươi hai chữ phế vật rồi!” Hắc y nhân quay lại nhìn lấy Tam Tai Lão Tổ hậm hực nói.

“Là lão nô vô năng!”

Cúi đầu lắp bắp mở miệng, Tam Tai Lão Tổ thân hình có chút run rẩy nhưng dường như không phải là do sợ hãi mà là cực độ giận dữ bởi khuôn mặt bị che dấu của lão lúc này lại đang vặn vẹo đầy đáng sợ, đường đường là một Vương Giả lại bị sỉ nhục trắng trợn như vậy thử hỏi có ai chịu nổi đây?

“Thần công nhất định bản tọa phải luyện thành nhưng U Minh Quỷ Trùng loại chuyện này cũng không được lộ ra, chúng ta tuy là mãnh hổ nhưng mãnh hổ không có nghĩa là vô địch.”

Lại nhìn đến bầu trời đêm, hắc y nhân lạnh lùng nói, sát khí thoắt ẩn thoắt hiện khiến người ta run rẩy.

“Việc này đại nhân có thể yên tâm, trên thế gian này chỉ có hai người biết đến U Minh Quỷ Trùng và cả hai đang có mặt ở nơi đây.” Tam Tai Lão Tổ cười nhạt đáp.

“Đúng là thế cơ mà bản tọa vẫn muốn đảm bảo hơn, bí mật vĩnh viễn không thể bại lộ chỉ khi không có kẻ nói ra và chỉ có một loại người làm được điều đó... “

Hắc y nhân lấp lửng nói khiến Tam Tai Lão Tổ biến sắc, lão liên tục lùi về sau hơn chục bước.

“Đại nhân, thứ cho lão nô ngu si không hiểu ý ngài muốn nói là?” Tam Tai Lão Tổ run giọng hỏi, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm người lão.

“Mấy ngàn năm qua nếu không nhờ có bản tọa bao bọc thì lão quỷ ngươi sao có thể giữ được cái mạng chó của mình? Thôi thì đến lúc này khi ngươi đã phát huy được chút tác dụng thì cũng có thể an tâm mà đi đi thôi, hậu duệ của ngươi nhất định bản tọa sẽ thu xếp thật tốt.”

Hắc y nhân từ tốn nói nhưng sát ý lúc này đã không còn che dấu mà hoàn toàn bùng phát tập trung vào Tam Tai Lão Tổ, nguyên một vùng không gian rộng lớn cứ vậy bị cô lập hoàn toàn khi hắn mới chỉ thả ra chút ít uy năng.

“Khốn kiếp, lão nô trọn một đời vì ngài mà cống hiến để giờ đây bị vứt bỏ như một đống rác sao?”

Tam Tai Lão Tổ hướng đến hắc y nhân gào thét nói, tà khí cuồn cuộn bùng phát che phủ một phiến thiên địa, mấy dặm cỏ cây chỉ trong một cái nháy mắt theo đó héo rũ tan biến thành bụi phấn, hai chữ Tam Tai quả nhiên xứng đáng với lão già này.

“Trước mặt ta không cần khoa môi múa mép, những việc mà cẩu vật ngươi làm đều không qua được mặt bản tọa… giờ lành đã đến, nhớ gửi lời hỏi thăm của ta đến sư phụ của ngươi ở thế giới bên kia!”

“OANHHH!!! ẦMMM!!!”

Hắc y nhân lạnh nhạt nói, khí thế chính thức bùng nổ khiến toàn bộ ngọn núi dưới chân triệt để nổ tung, Tam Tai Lão Tổ hai mắt trợn to nhìn lấy một đường kiếm cứ vậy bắn tới mi tâm mình bằng một tốc độ không tưởng, từ đầu đến cuối lão không kịp phản ứng cho dù là một cử động nhỏ nhất.

“ROẸTTT!!! ROẸTTT!!!”

“PHỐCCC!!! XUYYY!!!”

Kiếm khí rít gào sắc bén xuyên thủng hết thảy những gì phía trước, kiếm cương cương mãnh vô địch thủ, kiếm tâm nhân kiếm hợp nhất biến ảo kiếm kỹ đến tận cùng… hắc y nhân một đường kiếm khủng bố này có thể ngạo nghễ với bốn chữ thiên hạ vô địch.

“XOẸTTT!!!”

Kiếm quang chớp động, bằng với tu vi cực cường của Tam Tai Lão Tổ mà cũng chỉ có thể kịp nhận ra một chút cử động nho nhỏ của hắc y nhân, đáng thương cho lão là cho đến khi đối phương thu kiếm thì lão vẫn chưa thể trông thấy hình dáng của thanh thần kiếm đáng sợ kia, tất cả diễn ra chỉ trong một phần vạn của một sát na.

“Hiên… Hiên…”

Hai mắt đỏ tươi vì tơ máu nổ tung, Tam Tai Lão Tổ cố gắng kêu lên một danh tự nào đó nhưng mãi vẫn không thể phát âm một cách hoàn chỉnh cho dù thân thể lão vẫn hoàn hảo không một chút sức mẻ… thế nhưng… sau ba hơi thở thì mọi chuyện đã rõ ràng, một vết nứt xuất hiện trên mi tâm lão già Vương Giả trung cấp và cứ thế lan tràn đến khắp đầu lâu lão và chia nó thành hai nửa đều đặn, tử khí ngay tức thì bốc lên ngùn ngụt.

“Rầmmm!!!”