Sói Săn Mồi

Ngoại truyện 1: Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân (1)

.... Đó là một đoạn chuyện cũ với những con người cũ…

… Hai trăm năm trước…

… Thông Thiên dãy núi trên đỉnh núi cao nhất...

………

“Độc Cô Ý! Tuy chúng ta Chí Tôn Các thừa nhận ngươi là cái thế ký tài khi chỉ mới 150 tuổi đã đạp bước lên cảnh giới Vương Giả nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc chúng ta phải đáp ứng những yêu cầu vô lý mà ngươi đưa ra.”

Trên không trung, một gã trung niên dáng người khôi ngô lưng cõng một cây búa lớn nhìn lấy tên bạch y nam nhân đối diện ồm ồm nói, chỉ là vài tiếng nói của gã thôi cũng khiến không gian rung động chứng tỏ thực lực của gã là không tầm thường một chút nào.

“Thụy Chí Tôn, một viên Cải Tử Hồi Sinh Đan đổi lấy một tên thiên tài chẳng lẽ không đáng hay sao? Chỉ cần các vị chấp thuận lời thỉnh cầu của tại hạ thì ba chữ Độc Cô Ý này sẽ vĩnh viễn biến mất mà thay vào đó là một tên nô tài trung tâm đến tận cùng”

Độc Cô Ý cắn răng chắp tay cúi đầu nói, trong suốt 150 năm cuộc đời hắn chưa từng cầu tình bất cứ ai một điều gì nhưng hôm nay hắn vậy mà đã hạ mình, không đơn thuần là một lời thỉnh cầu mà đó còn là việc sẵn sàng đánh đổi đến cả tính mạng của bản thân và đối với một tên đệ nhất thiên tài có trong mình đầy đủ sự kiêu ngạo thì có thể hiểu được Độc Cô Ý đã quyết tâm đến nhường nào…

… Anh hùng khó qua ải mỹ nhân và Độc Cô Ý đồng dạng cũng không thoát được hai chữ tình trường, cho dù ở ngoài kia cõng lấy cái danh khoáng thế kỳ tài được vô vàn thế lực săn đón nhưng với Độc Cô Ý Thì sự sống của người con gái hắn yêu còn quan trọng hơn tính mạng của hắn nhiều lắm, vì sự an nguy của nàng đừng nói đến chỉ là cái mạng nhỏ của bản thân mà cho dù có phải bán linh hồn cho quỷ dữ thì hắn cũng sẽ không nuối tiếc.

“Dùng tính mạng của ngươi để đánh đổi? Cải Tử Hồi Sinh Đan chỉ có vẻn vẹn hai viên và chắc chắn không thể sản sinh ra được viên thân đan thứ ba, Độc Cô Ý ngươi cho rằng bản thân mình có thể so sánh với tính mệnh của Đông Phương Vô Địch đại nhân hay sao?

Gã trung niên cũng chính là Thụy Chí Tôn khinh bỉ đáp lại lời thỉnh cầu của Độc Cô Ý, nếu so sánh việc có thể thu phục một tên thiên tài vừa đạp bước lên cảnh giới Vương Giả cùng sự an nguy của tồn tại mạnh nhất chống đỡ lấy Trung Hoa là Chí Tôn Các các chủ - Đông Phương Vô Địch thì dĩ nhiên Chí Tôn Các cao tầng sẽ lựa chọn bảo toàn hai viên vô thượng đan dược rồi, thiên tài như Độc Cô Ý tuy rằng xứng đáng với bốn chữ ‘vạn năm có một’ thế nhưng đâu có ai đảm bảo được rằng hắn có thể bước lên được một bước cuối cùng cũng như không phản bội lại tổ chức?

“Đông Phương đại nhân ở đâu? Tiểu bối muốn xin gặp ngài ấy một lần!”

Đọc truyện Sói Săn Mồi tại MyTruyen chấm com

Bằng trí thông minh của mình thì Độc Cô Ý dĩ nhiên đã biết trước câu trả lời nhưng hắn vẫn không cam lòng hạ mình thử thỉnh cầu một lần, đến hiện tại sau khi nhận lấy sự sỉ nhục thì kẻ si tình vẫn cố gắng tìm cách nắm lấy cọng cỏ cuối cùng chính là Đông Phương Vô Địch, chỉ có tồn tại chí cực này mới có thể để Chí Tôn Các giao ra Cải Tử Hồi Sinh Đan.

“Đông Phương đại nhân như thần long thấy đầu không thấy đuôi đừng nói là Chí Tôn Các mà người cũng Đông Phương gia cũng khó có thể liên lạc được với ngài ấy… ta biết trong đầu ngươi là ý định gì nhưng khuyên ngươi nên từ bỏ nó đi thì hơn, tiền nhân đã có câu sống chết có số cho nên ngươi không nên tìm mọi cách thay đổi vận mệnh của nhân sinh.”

Thụy Chí Tôn không đành lòng nên mở miệng khuyên bảo, đứng ở góc độ là một trong những tồn tại thủ hộ lấy Trung Hoa thì gã vô cùng coi trọng Độc Cô Ý tên thiên tài này, tuy không thể đáp ứng được thỉnh cầu của hắn nhưng Thụy Chí Tôn vẫn hy vọng có thể cảnh tỉnh hắn không nên quá lụy tình để rồi đánh mất đi đạo tâm của một tên võ giả.

“Hahahaha… chó má cảnh giới tối thượng lão tử không cần đến, ta cần Cải Tử Hồi Sinh Đan của Chí Tôn Các, các ngươi dù là cho hay không cho thì lão tử cũng phải thử một lần, Độc Cô Ý ta muốn biết cái mạng của lão đầu ngươi có quan trọng bằng một viên thần đan hay không đây?!”

Độc Cô Ý gầm gừ đáng sợ, hai mắt hắn trợn mở đến sưng huyết với ý nghĩ điên cuồng, vì nàng thì đừng nói là Chí Tôn Các mà cho dù có phải đánh sập cả thế giới này thì hắn cũng không ngại thử một phen, cùng lắm thì đoàn tụ với người tình ở bên kia thế giới chẳng phải còn tốt hơn hoàn cảnh hiện tai không phải sao?

“OANHHH… OANHHH… OANHHH…”

Như để minh chứng cho sự điên cuồng của bản thân, Độc Cô Ý bạch y vũ loạn bộc phát ra tu vi Vương Giả sơ cấp hàng thật giá thật làm đại địa dưới chân như thể muốn nổ tung trước sức ép khủng bố, quanh người hắn lúc này là cuồn cuộn bạch sắc chân khí mạnh đến cùng cực khiến không gian vặn vẹo không ổn định, thân ảnh tên đệ nhất thiên tài lúc này cũng chỉ còn là một cái bóng mờ ảo, uy áp đáng sợ trực tiếp phủ đến chỗ Thụy Chí Tôn thay cho một lời khiêu chiến.

“Muốn dùng mạng của ta đổi lấy Cửu Tử Hồi Sinh Đan? Nói lão phu nghe nhà ngươi từ đâu có được sự tự tin đến vậy?”

Thụy Chí Tôn gương mặt biến đổi thành cực độ giận dữ, là một trong những tồn tại nắm trong tay sức mạnh ở cấp độ hủy diệt với tu vi Vương Giả trung cấp nên dĩ nhiên lòng tự tôn của lão là cực lớn, Độc Cô Ý cho dù là tuyệt thế thiên tài nhưng còn thiếu xa trình độ có thể đυ.ng chạm đến mặt mũi của lão, hai chữ ‘Chí Tôn’ đằng sau họ lão vừa là vinh dự và cũng là trách nhiệm phải gìn giữ.

“PHANHHHH!!!”

Độc Cô Ý còn chưa kịp động thân thì tóc gáy đã dựng đứng vì búa trong tay Thụy Chí Tôn đã hoành không đập đến rồi, vị siêu cấp cao thủ Chí Tôn Các không một chút chần chừ ra tay trấn áp thằng nhãi con mạo phạm mình.

“Thái Tổ Thần Thương!”

Một búa đến quá nhanh và quá hung tàn, Độc Cô Ý dĩ nhiên không ngu đến mức cho rằng mình có thể nhẹ nhàng tiếp đón một đòn của Thụy Chí Tôn nhưng hắn cũng không ngại phải đối chiến với một tên Vương Giả trung cấp, thiên tài đích thật nếu không thể vượt cấp chiến đấu cũng chỉ là hữu danh vô thực, siêu cấp thần binh hắn cũng có và cũng không kém phần lợi hại, Thái Tổ Thần Thương sớm đã được chôn dấu ngay bên dưới đại địa.

“Răng… Rắc… Roẹt… Roẹt…”

Chỉ cần hai bước là đủ để Thụy Chí Tôn tiếp cận Độc Cô Ý và chỉ cần thêm một bước nữa thì cây búa đã sớm tích đà trong tay gã sẽ bổ thẳng vào cái đầu lâu thằng oắt con trước mặt, dĩ nhiên bước chân của một tên Vương Giả trung cấp không chỉ là những bước chân bình thường, mỗi bước chân của Thụy Chí Tôn là cực độ khủng bố khi dẫm nát cả không gian và bốn cái lỗ đen đằng sau lưng gã chính là minh chứng rõ ràng nhất cho thực lực siêu cường cũng như sự tức giận tột độ của tồn tại đáng sợ…

… máu nóng sôi trào, sát ý ngập tràn là vậy nhưng Thụy Chí Tôn lại không hề mất đi lý trí, lão cảm giác được bên dưới đại địa là một kiện đồ vật không đơn giản và nếu gã thật bước thêm một bước để oanh kích Độc Cô Ý thì lão cũng là rơi vào tầm sát thương của nó… càng ở cấp độ càng cao thì võ giả càng tin tưởng vào linh tính của bản thân và Thụy Chí Tôn đồng dạng cũng rất tin vào chính mình…

“Ầmmmm… Vυ't… Vυ't…”

Nghĩ là làm, bàn chân vừa đạp được nửa bước thì Thụy Chí Tôn đã quyết đoán rụt trở về và gần như là cùng một lúc khi bàn chân gã vừa thoát đi là một đạo bạch quang từ bên dưới đại địa bắn lên kéo theo một đạo vết rách không nhỏ trong không gian... tránh đòn không đồng nghĩa với việc dừng lại, Thụy Chí Tôn toàn thân lực lượng bùng nổ nắm lấy búa lớn quăng mạnh về phía Độc Cô Ý khiến hắn hoảng sợ thật sự.

“ẦMMM… ẦMMM… ẦMMM…”

Nhanh như thiên ngoại lưu tinh bắn phá, búa của Thụy Chí Tôn còn chưa đến mà cuồng phong kéo theo đã khiến da mặt Độc Cô Ý đau rát còn bạch y trên người hắn dĩ nhiên đã rách nát từ sớm, trong mắt kẻ khác thì thứ bay tới chỉ là một cây búa còn trong mắt kẻ trực tiếp đón nhận nó chính là hắn thì đó lại là một ngọn thần phong chọc thủng trời chứa đựng lực lượng cuồng bạo đủ để hủy diệt phiến thiên địa này.

Chí Tôn Các cao thủ như mây nhưng chủ tu ngoại công như Thụy Chí Tôn chỉ đếm trên đầu ngón tay, cây búa mà gã sử dụng cũng là một kiện thần binh đặc thù được chế tác dành riêng cho gã với cái tên Thần Phong Búa ý vị búa này nặng tựa một ngọn núi lớn… được trời cao ưu ái ban cho sức mạnh hơn người từ khi lọt lòng mẹ, Thụy Chí Tôn mất 300 năm để leo lên vị trí Chí Tôn nhưng gã lại khác những tên Chí Tôn khác khi đằng sau những bước chân của gã lại là núi thây biển máu của kẻ thù cùng đối thủ tranh đấu, bàn về độ huyết tinh tàn nhẫn thì nếu Thụy Chí Tôn xếp số hai thì không có ai dám xưng số một trước mặt gã.

“Thái Tổ Thần Thương!”

“Cuồng Vũ Thiên Long Phá!”