Sói Săn Mồi

Chương 519: Mãnh hổ nan địch quần hổ (3)

Khổ ải là vô biên, với Khổ Hạnh Thần Tăng thì khổ ải chính là sự dày vò khi phong cấm đi nɧu͙© ɖu͙©, đại đạo của lão ngoài Phật đạo còn là Đồng Tử chi đạo từ đó cảm ngộ với áo nghĩa của Đồng Tử Công không hề thua kém Đạt Ma khi xưa. Năm trăm năm không màng tới sắc dục, Đồng Tử Công đồng tử khí của Khổ Hạnh Thần Tăng gần như đã đạt tới chung cực trạng thái vô cùng đáng sợ.

Tâm pháp là Đồng Tử Công, chưởng pháp mà Khổ Hạnh Thần Tăng xuất ra cũng là Đạt Ma Tam Tuyệt bên trong chưởng pháp Đạt Ma Thần Chưởng, dĩ nhiên là một chưởng này của lão không phải loại chưởng pháp loe que của đám võ tăng trong Đạt Ma Thiền Viện mà biến ảo cùng uy năng mạnh hơn gấp trăm lần... tu vi nửa bước thập tam cấp đồng nghĩa với chân khí của Khổ Hạnh Thần Tăng đạt cảnh giới chân khí hóa hình càng làm chưởng pháp của lão thêm vài phần khủng bố với kim sắc bàn tay khổng lồ chân thực vô cùng.

“Rắc… Rắc… Rắc…”

“Oanh… Oanh… Oanh…”

Chưởng pháp chưa đến mà Long đã bị ép đến nửa thân dưới ngập chìm dưới mặt đất, không gian trên đỉnh đầu hắn bị bóp đến vỡ nát thành từng đạo vết nứt dữ tợn và đang không ngừng lan tràn ra xung quanh.

“Phanh… Phanh… Phanh… Phanh…”

Thiếu Lâm cao thủ cũng đến rồi… hàng nghìn chưởng ấn, hàng nghìn quyền đầu, hàng nghìn cước pháp và lít nha lít nhít thần binh lợi khí không một chút lưu tình hướng đến Long oanh sát.

...

“Đạo khả đạo phi thường đạo… Thượng đức bất đức, thị dĩ hữu đức...”

“Đại từ đại bi phổ độ chúng sanh… A di đà phật!”

Nếu dưới mất đất là trận hình cường công vô cùng mãnh liệt, vô cùng cuồng bạo thì trên bầu trời có tới hai trận đồ mang theo vô biên khí tức hủy thiên diệt địa phủ xuống mà mục tiêu nhắm tới chỉ có một và chỉ một mà thôi.

...

“Vô Thượng Đạo Kinh!”

Dưới sự thống lĩnh của Khổng Quân, Khổng gia hai vạn tên đạo giả kết xuất thành một chữ “Đạo” vô cùng uy thế, Khổng gia đạo pháp được xưng là Đạo Kinh lấy Đạo Đức Kinh của Lão Tử làm gốc từ đó tham ngộ các áo nghĩa quy tắc của tự nhiên nhằm khuếch trương đại đạo và lực lượng của bản thân đạo giả.

Lăng không đứng ngay tại trung tâm trận hình, Khổng Quân đạo bào tung bay phần phật, hai mắt lão nhắm nghiền tập trung toàn bộ tâm trí vào việc thôi động ý đạo và lực lượng của bản thân lão cũng như hai vạn tên đạo giả đang kết nối tới trận đồ.

“DIỆT!!!”

Dường như tích súc lực lượng đã đủ, Khổng Quân hai mắt trợn mở lập loè thần quang để rồi trong một sát na bùng nổ hết thảy tu vi điểm đến mục tiêu nhỏ bé đang bị bủa vây bên dưới cùng với một chữ Diệt bá khí tột cùng. Những tưởng một chữ trong miệng Khổng Quân là đơn giản nhưng kết tinh bên trong nó lại là vô thượng đạo ý cùng vô thượng lực lượng của thiên địa mà thành, chỉ vẻn vẹn một chữ vậy thôi lại cường đại vượt quá một chữ mà phàm nhân có thể phát ra… đó như là… một chữ của thần.

Một chữ vừa rời miệng Khổng Quân thì không gian xung quanh Long đứng đã biến đổi cực độ lớn lao, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi thôi mà hắn có cảm tưởng như bản thân mình đã trải qua vô tận tuế nguyệt… bất chợt, Long rơi vào một trạng thái vô cùng vi diệu với những hình ảnh không ngừng lướt qua đầu mình… đôi lúc hắn cảm giác được cái hưng phấn khi mặt trời mọc, cái buồn bã khi mặt trời lặn, cái tĩnh lặng khi trăng đêm ẩn hiện… lại đôi lúc hắn hắn lại có cảm giác vui vẻ khi xuân đến trăm hoa đua nở nhưng ngay sau đó lại tiếc nuối khi thu đến đông sang… cuối cùng, cảm giác mà Long nhận được là hứng khởi khi chào đón một sinh mệnh mới và sự bi ai trước điểm cuối của sự sống… nhân sinh… hắn đã bước qua.

“Roẹt… Roẹt… Roẹt…”

Trải qua hết thảy nhân sinh sẽ nảy sinh ra buồn chán, lý trí của Long bị đánh bật để nhường chỗ cho sự buồn chán cùng cực và rồi những suy nghĩ cực đoan bắt đầu xâm lấn trí óc hắn cho đến khi không gian ngay dưới chân hắn đột ngột xuất hiện một hắc động đen kịt thì hắn đã vô tri không thể phản kháng và dễ dàng bị cuốn vào lực hút cực đại.

Khổng gia Đạo Kinh có thể lĩnh ngộ quy tắc của tự nhiên thì cũng có thể phá vỡ quy tắc đó cho dù cái giá phải trả là không nhỏ, để tru diệt ma đầu thì Khổng Quân không tiếc hết thảy lực lượng của gia tộc để phá vỡ quy tắc của thế giới này nhằm dẫn động một lỗ đen đến cắn nuốt ma đầu.



“Tâm khởi ác là niệm ác, sanh nghiệp ác thì ứng nghiệp ác!”

“A di đà phật!”

Phật giáo dĩ nhiên sẽ không ngồi yên, phía trên đỉnh đầu kim phật to lớn, Bồ Đề Lão Tổ bốn chữ ‘a di đà phật’ vừa phát ra báo hiệu cho việc khởi phát uy năng vô thượng của kim phật dưới thân.

“Ongggg… Ongggg… Ongggg…”

Chỉ trong một khoảnh khắc, khi kim phật vừa hé mở hai mắt thì phiến thiên địa nơi Phật đạo phật tăng chiếm cứ liền bị hai đạo kim quang chói lòa xé rách, một màu kim sắc bao phủ không gian đến từ những đóa quang hoa do tiếng niệm phật của hai vạn phật tăng huyễn hóa mà thành.

“Chấp Niệm Độ Thần Kích!”

“Oanhhhh… Oanhhhh… Răng… Rắc… Roẹt… Roẹt…”

Không gian rúng động, tiếng nứt gãy cùng tiếng đổ nát của không gian vang vọng tứ phương như là lời cảnh báo cho sự xuất hiện của một kiện đồ vật khủng bố... chỉ một sát na sau đó cuồn cuộn phật quang phun trào che mờ hết thảy mọi thứ, đầy trời quang hoa kim sắc dưới sự thôi động của Bồ Đề Lão Tổ cùng hai vạn phật tăng diễn luyện tổ hợp thành một kiện vô thượng phật binh chói lóa thương khung, kim phật khổng lồ cũng không phải đợi thật lâu để cầm đến một thanh thần kích che phủ đến một nửa bầu trời và tỏa ra khí tức hủy thiên diệt điệt cực độ cực độ đáng sợ.

Thần kích vừa ra mang tên Chấp Niệm Độ Thần Kích, hai đầu kích là hai đóa hoa sen rực rỡ với nhụy mỗi bông sen là hàng vạn mũi nhọn sắc lẹm và thân trên kích là vạn đạo kinh văn óng ánh… Chấp Niệm Độ Thần Kích kích đúng như tên là từ chấp niệm của hai vạn phật tăng tạo thành hay chính xác hơn là một trong chung cực phật kỹ của Phật giáo phật tăng, phật kỹ này vì quá cuồng bạo và mang tính hủy diệt đến nỗi được liệt vào cấm kỵ trong giới luật của phật tăng, Bồ Đề Lão Tổ cũng là vạn bất dĩ mới phá giới luật điều động phật tăng thi triển Chấp Niệm Độ Thần Kích.

“ĐỘ!!!”

Đã quyết định thì tuyệt không hối hận, cũng chỉ đơn giản một chữ nhưng để phát ra một chữ kia thì Bồ Đề Lão Tổ sắc mặt từ hồng nhuận đã chuyển sang tái nhợt đủ hiểu lão phải tổn hao công lực là vô cùng lớn và dĩ nhiên uy lực phát ra là hết sức khủng bố.

“ROẸTTTT… ROẸTTTT… ROẸTTTT…”

Không chậm mà trái ngược lại là cực nhanh, Chấp Niệm Độ Thần Kích cứ thế từ tay kim phật xé nát không gian bắn thẳng một đường đến đỉnh đầu Ma Tôn kết hợp với Đạt Ma Thần Chưởng của Khổ Hạnh Thần Tăng tạo thành đòn liên hợp không thể đón đỡ, thần kích khủng bố chưa đến mà vạn đạo phật văn bên trên thần kích bằng một tốc độ không tưởng đã tỏa ra khóa chặt lấy từng múi cơ, từng khớp xương trên người Long khiến hắn như bị định trụ không thể có bất kỳ cử động nào cho dù là nhỏ nhất.

“OÀNHHHH… OÀNHHHH… RẮCCCC… RẮCCCC... PHANHHHH… PHANHHHH…”

Từng đạo ánh mắt hung tợn… từng tiếng gào thét xé tai… từng tiếng rít gào của thần binh lợi khí...từng đừng nứt gãy của không gian cùng đại địa... từng cỗ lực lượng siêu cường… từng cỗ sát ý lâm thiên… từng ý đạo thâm sâu kỳ ảo… Hết thảy toàn bộ đều dồn đến một thân ảnh hiêng ngang tràn ngập bá đạo...

… hắc y của hắn sớm vỡ nát, da thịt của hắn sớm đã bong tróc, xương cốt hắn sớm đã vụn vỡ, máu huyết hắn sớm đã chảy khô... nhưng… sau cùng… trên khóe miệng hắn vẫn là một nụ cười tà dị… có thể hắn sẽ chết nhưng hắn có thể hãnh diện vì mình xứng đáng với tám chữ ‘tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả’ vì từ cổ chí kim chỉ có một mình hắn có đủ bản lĩnh để tiếp đón sát cục của ba đại thế lực...