Lại thêm hai tuần, tung tích của Tà Tôn cùng đồng bọn vẫn bặt vô âm tín khiến giang hồ rơi vào tình trạng hỗn loạn vì thiếu tài nguyên, đã có không ít các thế lực bắt đầu dùng đến biện pháp là cướp bóc mà chém gϊếŧ lẫn nhau hòng dành giật lấy tài nguyên.
Giang hồ loạn đều do một người nhưng hiện tại hắn lại không quan tâm đến mà tập trung vào chuyện khác…
“Quân Tiếu, ngươi nói Thần Nông Đỉnh không thể chứa đựng được lực lượng của bản tọa?”
Bên trong đại điện là Long cùng Quân Tiếu lão già, trước mặt hai người chính là Thần Nông Đỉnh cùng một đạo vết nứt do Huyết Sát Đao của Long chém ra.
“Lão tổ tông của ta ơi, tuy Thần Nông Đỉnh có thể chứa đựng tinh hoa của các loại nguyên tố trong trời đất vượt qua cả quy tắc của thiên địa nhưng cũng là có giới hạn, lão già này xin thề cái thứ lực lượng mà ngài sử dụng quá đỗi mạnh mẽ đến nỗi Thần Nông Đỉnh cũng không thể chứa đựng nỗi.”
Khi nghe đến việc Long đề nghị dùng đến Thần Nông Đỉnh để đột phá thì Quân Tiếu lông tóc dựng đứng gào lên, Thần Nông Đỉnh chẳng khác nào mạng sống của lão, nó mà có chuyện thì lão cũng không thiết sống nữa.
“Hừ…”
Nhìn đến Quân Tiếu cùng Thần Nông Đỉnh lại khiến Long khó chịu không thôi, hắn muốn bước lên thập nhất cấp thì Luân Hồi chi khí phải tăng lên đến trạng thái vô cực chân khí đồng nghĩa với Luân Hồi Bảo Giám đạt cảnh giới nhị tầng tứ kiếp. Muốn đột phá một kiếp Luân Hồi bên cạnh lĩnh ngộ áo nghĩa luân hồi thâm ảo còn phải tích lũy lực lượng hùng hậu mà Thần Nông Đỉnh có thể chứa định tinh hoa các loại lực lượng chính là một lựa chọn không tồi.
Long suy tính muốn đưa một đoàn luân hồi tam kiếp chân khí vào trong đại đỉnh này và tiến hành đột phá để đưa đoàn chân khí bên trong đỉnh lên tứ kiếp chân khí từ đó dung nhập nó vào đạo mạch sản sinh ra tứ kiếp lực lượng, việc này nếu thành công sẽ tiết kiệm cho hắn vô vàn thời gian để tích lũy lực lượng và tạo đà cho các lần đột phá sau này.
Thành công sẽ biến mạnh nhưng thất bại đồng nghĩa với Thần Nông Đỉnh sẽ bị phá hủy kéo theo hủy đi một tên thập nhị cấp cao thủ khiến Long đắn đo không thôi.
“Lão tổ tông, thật ra Thần Nông Đỉnh không phải là thứ duy nhất có thể dung nạp lực lượng vượt qua quy tắc của đại tự nhiên, theo lão hủ được biết thì Trung Hoa ta còn đó một thứ còn tà dị Thần Nông Đỉnh!”
Để bảo vệ Thần Nông Đỉnh nên Quân Tiếu tìm mọi cách làm Long thay đổi ý định.
“Mau nói!” Long trừng mắt quát lão già không nên nết này.
“Không biết lão tổ tông đã nghe đến Hũ Cửu Lê hay còn gọi là Hũ luyện yêu chưa?” Quân Tiếu cười nói.
“Đã từng nghe nói, thứ đồ vật trong truyền thuyết này là có thật?” Long ngạc nhiên hỏi, theo truyền thuyết thì thứ dị bảo này có thể nuốt trọn một mảnh thiên địa bên trong nhưng hắn vẫn ngờ vực không tin là nó có thật.
“Dĩ nhiên là có nhưng không huyền bí như trong truyền thuyết, nếu không phải do tên đáng ghét kia đột nhiên xuất hiện thì lão hủ đã chụp được kiện dị bảo này vào trong tay.” Quân Tiếu tiếc nuối nói và bắt đầu kể tường tận…
.... thời đại xa xưa có một đứa bé là kết quả của một cuộc tình vụиɠ ŧяộʍ nên bị người mẹ vứt bỏ trong núi rừng, thần kỳ là đứa bé đó không chết mà còn được một con hổ cái tha về chăm nuôi và lớn lên nhờ chính những giọt sữa của các loài muôn thú, số phận trêu đùa đứa bé bị vứt bỏ ngày nào lại là một tuyệt thế thiên tài võ học và chỉ sau hai trăm năm đã tu đến cảnh giới cực cao thế nhưng lúc hắn lại làm ra một lựa chọn chấn động nhân loại chính là trùng tu thành yêu nhân.
Nhân loại chân khí cùng thú vật yêu khí là hoàn toàn khác biệt và chuyện nhân loại muốn tu lấy yêu khí là không thể nào vì trái ngược hoàn toàn quy luật của đại tự nhiên, vị thiên tài kia tốn một trăm năm tham ngộ bản chất của chân khí cùng yêu khí mới dùng vô thượng tu vi tạo ra một kiện dị bảo được gọi là Hũ Cửu Lê hay Hũ luyện yêu.
Cũng như Thần Nông Đỉnh, Hũ Cửu Lê có thể để võ giả tu thành yêu khí từ bên trong nó để qua đó sáng tạo ra một vị Yêu Vương cùng yêu tộc danh chấn cổ kim nhưng sau khi Yêu Vương phi thăng thì nhân loại các tồn tại đỉnh cấp bắt đầu trấn áp yêu tộc và bắt đầu bóp méo lịch sử xóa đi giai thoại hùng hồn về nhân vật này.
“Yêu tộc hiện tại đã suy yếu đến vậy mà ngươi vẫn không lấy được Hũ Cửu Lê?”
Long nhìn đến Quân Tiếu khinh bỉ nói khiến lão nhảy cẫng lên.
“Lão tổ tông không nên khinh thị lão hủ như vậy, nếu không phải yêu tộc vận khí nghịch thiên được một vị đại năng trong Chí Tôn Các coi trọng thì Hũ Cửu Lê sớm đã rơi vào tay lão hủ.” Quân Tiếu tức giận nói.
“Chí Tôn Các?” Hai mắt Long híp lại thành đường.
“Chính là thế lực Thủ Hộ của Trung Hoa! Hừ… cũng chỉ là một đám cao ngạo mắt cao hơn đầu, đợi lão hủ nắm trong tay thực lực chí cực nhất định sẽ hành hạ từng tên một đến kêu cha gọi mẹ mới thôi.” Quân Tiếu khó chịu nói.
“Có thể để một tên Thủ Hộ giả coi trọng thì yêu tộc ắt hẳn không đơn giản, nếu lão đầu ngươi không muốn Thần Nông Đỉnh bị ta sử dụng thì phải tìm cách lấy về Hũ Cửu Lê cùng tìm hiểu tại sao vị đại năng kia lại bảo hộ yêu tộc.” Long cười lạnh nói.
“Ách… lão hủ cũng chỉ mới thập nhị cấp, nếu lần đó lão giả kia không nể tình lão hủ là người trong giang hồ thì đã sớm một chưởng chôn vùi cái mạng già này, lão tổ tông tính toán có chút không ổn a…” Quân Tiếu sợ hãi rút đầu nào còn cái dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt ban nãy.
“Lão đầu ngươi đánh không lại, bản tọa cũng đánh không lại vậy thì Thần Nông Đỉnh…” Long lấp lửng nói.