Sói Săn Mồi

Chương 478: Luân hồi (6)

Hết điên cuồng đến tự trách và đến tiếng gào thét của Ga-In lọt vào tai mới khiến Long bừng tỉnh lại, có lẽ hai từ mẹ và con trai chiếm vị trí quá quan trọng trong thâm tâm hắn nên mới có thể khiến hắn tỉnh lại trong vô tận bi thống.

“Ta… mấy ngày qua, chuyện gì đã xảy ra?”

Long hoảng hốt tự hỏi, hắn nhận ra một việc đáng sợ là mấy ngày qua hắn đang bị một thứ gì đó ảnh hưởng khiến tâm tính của hắn đang dần dần biến đổi, bản tâm hắn từ kiên định bằng một cách nào đó lại mong manh dễ vỡ như một tầng giấy mỏng.

“Khoan… cỗ năng lượng kia?”

Đột nhiên Long nhớ ra ban nãy khi hắn đang trong trạng thái điên cuồng muốn gϊếŧ chết Ga-In và cùng đồng quy vu tận với đại tự nhiên thì có một cỗ năng lượng thần bí từ chính bên trong cơ thể hắn bộc phát khiến hắn lấy lại chút thanh tỉnh nhưng… chỉ là một chút… nó không giúp hắn thanh tỉnh mà chỉ làm hắn biến đổi trạng thái từ giận dữ đại tự nhiên sang giận dữ chính bản thân mình với những việc mà hắn đã gây ra để rồi phát sinh những suy nghĩ tiêu cực như tự mình hủy diệt chính bản thân bằng cách phá hủy quy tắc để chịu lấy phản phệ đồng thời tự bạo thần hồn để vĩnh viễn biến mất khỏi trần gian không thể siêu sinh.

“Chẳng lẽ? Chính là cơ thể này?”

Linh hồn Long đột nhiên rung động, hắn chợt nghĩ đến một tình huống rợn người chính là thể xác của hắn đang mưu toan xóa bỏ linh hồn và ngay tức thì hắn lờ mờ hiểu ra được phần nào nguyên nhân, Phản Tổ trở về trạng thái nguyên thủy đã khiến cỗ thân thể mới này của hắn đạt đến cấp độ quá cao dẫn đến bài xích một linh hồn nhỏ bé như hắn đến nỗi nó chấp nhận loại bỏ linh hồn để tồn tại dưới dạng vô hồn sau đó trải qua thật nhiều năm tháng về sau hấp thu đại đạo tự dưỡng dục ra một cỗ linh hồn mới.

“Khốn kiếp! Bản thân ta nắm giữ bốn loại đại đạo chi ý vẫn chưa đủ để ngươi hài lòng sao?

Linh hồn Long gào thét với thể xác và Long đã đoán đúng khi hắn đột nhiên mất đi sự kiểm soát cơ thể đồng thời xuất hiện một cỗ lực lượng bài xích vô cùng lớn đang càng lúc càng ép tới muốn đẩy linh hồn hắn thoát ra ngoài đối diện với cỗ lực lượng phản phệ sắp sửa bộc phát…

“Ra là muốn dùng đến cỗ lực lượng này diệt sát linh hồn của ta, được lắm nếu ngươi đã tuyệt tình thì đừng trách ta bất nghĩa, cùng một chỗ chết đi!”

Phẫn nộ tột cùng, mang theo tâm lý liều chết, Long thôi động bốn đại mạch chủ tu ma công trong mười bốn đại mạch của cơ thể và chỉ với một sợi ma tính trong linh hồn thôi cũng đã đủ để hắn nắm giữ ma khí cùng 128 Đại Ma Hồn, toàn bộ đều bị thôi động đến cực hạn sẵn sàng tự bạo nổ tung thành hỗn độn.

Long tin chắc nhận phải phản phệ từ hàng vạn hình đồ thái cực thì linh hồn hắn chắc chắn sẽ hôi phi yên diệt nhưng cỗ thân thể này tuy cường hãn cực kỳ cũng sẽ trọng thương không nhẹ và kèm theo bốn đại mạch nổ tung thì nó bảy tám phần cũng sẽ vỡ nát thành hỗn độn, thù hận đời này hẹn kiếp sau đến trả.

“Oanh… Oanh... Rắc…”

Âm thanh nứt vỡ của không gian vang lên, cỗ lực lượng phản phệ đã ập đến rất gần và sắp sửa nhấn chìm lấy Long thì cũng là lúc thân thể hắn có phản ứng…

“Rắc… Rắc… Rắc…”

Ngay tại sát na trước khi lực lượng phản phệ bộc phát thì cỗ bài xích hoàn toàn biến mất, linh hồn Long lại một lần có thể nắm giữ được thân thể và lần này hoàn toàn khác biệt, một cỗ năng lượng quỷ dị theo vạn đầu kinh mạch trong người hắn lan tràn đến khắp hang cùng ngõ hẻm để từng tế bào của hắn đều căng tràn lực lượng, từng đốt xương kêu lên răng rắc bởi năng lượng bạo phát nhưng quan trọng nhất vẫn là hết thảy mọi thứ bên trong thân xác này đều do hắn đến chưởng khống… chính là chân chính chưởng khống.

Hoàn mỹ dung hợp!

Rốt cuộc trước tử vong uy hϊếp thì thân thể của Long cũng phải chấp nhận một linh hồn yếu đuối điều khiển mà từ bỏ bài xích để thể xác cùng linh hồn hoàn mỹ dung nhập làm một, đến hiện tại Long mới cảm giác được toàn bộ lợi ích của việc Phản Tổ trở về trạng thái nguyên thủy, hắn tự tin nếu hiện tại đối chiến với Thiên Tôn thì chỉ cần một đấm cũng đủ đưa gã lên bàn thờ ngồi.

“Oanh… Oanh… Oanh…”

Nói thì chậm nhưng thật việc thân thể cùng linh hồn Long dung hợp làm một thể diễn ra cực nhanh để rồi khi lực lượng phản phệ bạo tạc thì Long đã nắm trong tay hết thảy năng lượng siêu cường.

“Thì ra đây mới là thực lực chân chính của ta!” Hai tay thôi động nguyên thủy chi khí cùng ma khí, Long dễ dàng không chế lực lượng phản phệ, cả thể xác lẫn linh hồn của hắn đều thăng hoa.

Lại một lần nữa thay đổi cảm xúc từ khổ đau đến cực lạc sung sướиɠ khiến Long chợt ngộ ra một điều nếu xếp cảm xúc của con người thành một tràng dài những bậc thang với bậc trên cùng cao nhất là cực lạc thì tại tại bậc dưới cùng chính là vô tận thống khổ, thống khổ không chỉ tại thân xác mà cả ở linh hồn, nó là sự trống rỗng vô vị khiến tự bản thân không còn muốn tồn tại mà vĩnh viễn biến mất trong cõi đời này.

Nếu đã có Cực Lạc Bảo Giám thì tại sao không có Thống Khổ Bảo Giảm?

Đơn giản vì con người luôn bỏ qua những thứ xấu xí mà truy cầu thứ tốt đẹp, đạo ý mà con người lĩnh ngộ cũng chính là như vậy... dù là người, là thần hay là ma thì kẻ nào cũng ngộ ra đại đạo nhằm theo đuổi cực lạc của bản thân chứ không ai đi ngược lại để tìm cái chết cả cơ mà đó cũng chính là điểm khiến linh hồn con người trở nên yếu đuối.

Tại bất cứ thế giới nào, bản tính con người hay bất cứ sinh vật nào chính là luôn luôn muốn tiến lên để rồi đạt được cái gọi là vĩnh hằng hay bất tử bất diệt cùng thời gian nhưng lại quên mất một khi đã trường sinh bất tử thì cũng đồng nghĩa với việc chỉ có thể tồn tại một mình trong thế giới này mà hứng chịu vô tận khổ đau từ sự biến mất của hết thảy người thân cùng bằng hữu, đó chẳng phải là trống rỗng vô vị hay sao?

Ngược lại nói điểm cuối của thống khổ chính là cái chết nhưng cái chết đâu phải là sự chấm dứt, chết vừa là sự giải thoát cho những linh hồn cùng cực vừa là sự chuẩn bị cho sự tái sinh đến một kiếp khác và tình cờ đó cũng chính là cực lạc mà con người đang truy cầu.

Long rốt cuộc đã ngộ ra hai chữ…

“Luân Hồi!”

Luân hồi không chỉ là vòng tròn sinh tử mà là vô tận những vòng tròn lặp lai của hết thảy những điều trái ngược nhau trong bất cứ thế giới nào, tận cùng của điều này sẽ là khởi đầu của điều khác… tận cùng của đau khổ chính là sung sướиɠ khi được giải thoát, tận cùng của hủy diệt sẽ là sự tái sinh mạnh mẽ… nó chính là một quy tắc bất di bất dịch mà ngay cả đại tự nhiên cho dù chưởng khống hết thảy sinh linh cũng phải tuân theo nếu không muốn bị đào thải khỏi vòng tròn luân hồi của vũ trụ.

“Luân Hồi đại đạo!”

Luân hồi là quy tắc và cũng chính là đại đạo của tự nhiên, lĩnh ngộ được Luân Hồi đại đạo đến một cấp độ nào đó có thể chưởng khống hết thảy vạn vật, chỉ một ý niệm nghìn vạn sinh linh lụi tàn... ngay tại Thần giới xa xôi kia có thể lĩnh ngộ được luân hồi đều là những tồn tại đỉnh tiêm đủ hiệu đại đạo này cường hãn đến đâu. Tại thế giới này không biết trong dòng chảy thời gian có tồn tại nào có thể ngộ được luân hồi hay không nhưng hiện tại Long chính là làm được.

“Ngộ!”

Lĩnh ngộ Luân Hồi đại đạo đồng nghĩa với việc Long lấy luân hồi làm chủ đạo, bốn loại đại đạo ban đầu phải rút lui vì bản thân chúng cùng áo nghĩa của luân hồi có xung đột nhưng rút lui không đồng nghĩa với biến mất, chúng chỉ nhường chỗ cho đại đạo chí cực mà trở thành những cỗ ý đạo phụ trợ nằm sâu trong linh hồn hắn, có thể nói hiện tại đại đạo của Long đã vô cùng vững chắc tại một cảnh giới cực cao mà khó kẻ nào có thể phá vỡ được.

“Ngộ được luân hồi, trong tay ta đã có Cực Lạc Bảo Giám vậy thì tu một cái gọi là Luân Hồi Bảo Giám đi!”