Sói Săn Mồi

Chương 393: Dịch Cân Kinh (4)

Ở xa xa, bên trong tòa nhà là một cặp nam nữ trẻ tuổi đang chăm chú hướng ánh mắt về phía đại sảnh, nữ cực kỳ mỹ lệ với dung nhan tuyệt mỹ, dáng người lồi lõm mê người kèm theo gu ăn mặc trẻ trung còn nam nhân cũng xuất sắc không kém, hắn cao tầm gần 1m9, thân hình cân đối và khuôn mặt điển trai đủ các góc cạnh mà chết người nhất là ở ánh mắt tràn ngập trí tuệ cùng tự tin không biết đã đốn ngã bao nhiêu trái tim thiếu nữ.

Nữ là Địch Lệ Nhiệt cũng chính là con gái Hứa Tình, nam là Dương Dương được ca tụng nam thần số một trên màn ảnh, hắn còn có một thân phận khác mà ít người biết chính là Minh Giáo thiếu môn chủ.

“Dương ca, tại sao lại để Phương lão ra tay, huynh cũng biết sau lưng Đoàn gia là ai đấy.”

Địch Lệ Nhiệt cong đôi mày liễu hướng Dương Dương hỏi.

“Hừ, kẻ nào sợ hắn nhưng ta Minh Giáo không sợ, hắn dám làm Nhiệt nhi nàng khó chịu ở chuyện Đào Hoa Đảo thì ta sao có thể để yên được.” Dương Dương cười lạnh nói, có dịp thể hiện trước mặt Địch Lệ Nhiệt sức mạnh của Minh Giáo hắn là sao có thể bỏ qua đây.

“Ta không muốn vì ta mà Minh Giáo lại gặp bất cứ tổn thương nào.” Địch Lệ Nhiệt nói.

“Đã muộn, Ma Tôn tên này tính tình nhỏ mọn, có thù tất báo chắc hẳn với việc Phương lão ra tay đã ghi hận Minh Giáo, cũng tốt ta đã sớm muốn xem bản lĩnh của hắn đến đâu.” Dương Dương cũng không tin Ma Tôn lợi hại đến như lời đồn.

……….

Trở lại đại sảnh, không khí lúc này căng thẳng vô cùng giữa các bên.

“Ồ, một cái Hoa Sơn lại thêm một cái Minh Giáo, Xuyên gia quả nhiên là mặt mũi đủ lớn, tại hạ Đoàn Dự chỉ là một võ giả nho nhỏ trong Đoàn gia sao có thể vì chuyện vặt vãnh này tính toán gây thù chuốc oán với Xuyên gia hai vị đây được.”

Đoàn Dự cười nói, thái độ hết sức cầu thị làm đám người bất ngờ, Đoàn Dự thái độ chính là thái độ của Ma Tôn, điều này đồng nghĩa với Ma Tôn bỏ qua sao?

“Đoàn Dự ngươi sao lại vô lễ như vậy, chúng ta đây là đến dự buổi lễ của Xuyên gia chứ không phải đến gây chuyện, trước cái đại nhân vật các ngươi là ngoan ngoãn một chút đi.”

Tiếng cười cuồng ngạo của Long vang đến, hắn giờ mới xuống xe cùng Nancy và Dương Mịch tháp tùng hai bên, hai bóng hồng nóng bỏng thu hút toàn bộ ánh mắt của nam nhân nhưng chúng nhanh chóng bị dội một gáo nước lạnh khi cảm giác được sát ý đến băng lạnh từ tên ác ma kia.

“Ra mắt Ma Tôn đại nhân!”

“Ra mắt Chấp Pháp trưởng lão đại nhân!”

Long vừa xuất hiện phá vỡ không khí toàn trường, từ già đến trẻ bằng thái độ cung kính nhất cúi đầu hành lễ trước hắn, siêu cấp cao thủ nắm giữ chiến lực đối kháng với Cường Giả thập cấp, lại nắm trong tay quyền lực chí thượng của Thập Lục Tháp chính là thanh niên này.

“Xuyên gia Xuyên Hành ra mắt đại nhân.”

“Xuyên Bình ra mắt… đại.. nhân…”

Dù rất không tình nguyện nhựng Xuyên Bình vẫn phải cắn răng hô to hai chữ đại nhân trước mặt một thanh niên trạc tuổi hắn.

……

“Ngươi là Phương Quy Nhất?”

Như không nhìn thấy những cái cúi đầu trước mặt mình, Long hướng ánh mắt đến chỗ Phương Quy Nhất hỏi khiến khuôn mặt lão co lại, hắn là nhắm đến lão sao.

“Tại hại đúng là Phương Quy Nhất, Minh Giáo….”

Phương Quy Nhất ôm quyền nói nhưng chưa hết câu thì toàn thân lông tơ dựng đứng lên vì một nắm đấm cứ như vậy đã đến trước mặt lão, linh cảm nói cho lão biết ăn trọn một đấm này lão sẽ chết…

… chắc chắn phải chết.

“Bạo Ma Vô Cực Quyền!”

“Oanh…”

Long một đấm đến cực nhanh, chỉ ngay sau khi bốn chữ ‘tại hạ đúng là’ phát ra từ miệng Phương Quy Nhất thì nắm đấm của hắn đã ra, một đấm tưởng chừng nhẹ nhàng nhưng kình lực áp súc trong đó là vô cùng khủng bố.

“Thánh Hỏa Thần Công - Hỏa Biến Thần Quyền”

Phương Quy Nhất gặp nguy không loạn, toàn thân mười hai thành công lực vận chuyển bạo phát hai tay hai quyền đón đỡ nắm đấm khủng bố kia.

Minh Giáo võ công chí thượng gồm hai bộ võ công tâm pháp được xưng là thần công trong đó Thánh Hỏa Thần Công xếp hàng đầu, luyện Thánh Hỏa Thần Công là lấy hỏa thôi luyện nội khí thành hỏa khí từ đó rèn luyện thân thể, tương truyền Thánh Hỏa Thần Công cảnh giới cuối cùng là Kim Thân Vô Trạo thân thể cứng rắn gấp nghìn lần, phòng ngự không thua kém Kim Chung Trạo của Thiếu Lâm Tự là bao.

“Vù… Vù…”

“Oành… Oành…”

Quyền kình rít gào xé toang không khí, Phương Quy Nhất hai đấm mười hai thành công lực rốt cuộc cũng chặn lại được một đấm của Ma Tôn, chí ít đối với toàn bộ những ánh mắt nhìn vào là thế vì hai bên vị trí đều không hề xê dịch.

“Hahaha… Minh Giáo thần công quả nhiên là không tầm thường…”

Long cuồng ngạo cười đầy mỉa mai, một đấm tùy ý của hắn chỉ mới dùng đến ba thành công lực mà còn chưa thôi động ma khí nhưng đối phương đã trọng thương.

“Phụt…”

Đúng như Long nhận định, Phương Quy Nhất chỉ duy trì được vẻ bất biến không quá một phút, lão bộc phát khuôn mặt đau đớn kèm theo phun ra một búng máu lớn mà trong đó tinh mắt có thể nhận ra ít nhiều mảnh vỡ nội tạng.

“Ma Tôn… phụt… phụt…”

Phương Quy Nhất muốn nói gì nhưng lại không kìm được lại nôn ra ào ạt máu tươi nên phải thành thật im miệng vận công áp chế thương thế không để thất thố mặt mũi.

Vận mười hai thành công lực lại dùng đến Minh Giáo đệ nhất thần công nhưng không qua nỗi một quyền của đối phương đủ để Phương Quy Nhất hiểu rõ hai khả năng, một là thần công của Minh Giáo quá yếu nhược còn hai là Ma Tôn thực lực cùng lão đã chênh lệch khoảng cách quá lớn.

Dĩ nhiên là Phương Quy Nhất biết khả năng thứ hai nhưng lão khó có thể thừa nhận được vì Ma Tôn còn quá trẻ còn lão đã tu luyện gần hai trăm năm.

Thân là Cường Giả cửu cấp đỉnh cao gần như đạp một bước lên thập cấp, vặn cổ một tên cửu cấp đối với Phương Quy Nhất là đơn giản như giơ tay nhấc chân, chính vì điều đó cho lão tự tin nhận thỉnh cầu của Dương Dương ra mặt hạ uy Đoàn gia cùng Ma Tôn nhưng lão hay cả Minh Giáo đã nhầm, chúng đã chọc vào kẻ không nên chọc.

“Bộp… bộp…”