…....
…......Đạo Sơn một đỉnh núi cao chọc trời..........
“Cạch!”
Một quân cờ vây đặt xuống từ bàn tay khô gầy, trên đỉnh núi bị mây mù che phủ lúc này đây là một bàn cờ vây mà người đánh cờ là hai lão giả tiên phong đạo cốt như tiên ông trong truyện, nếu có đạo giả ở đây chắc chắn sẽ nhận ra một trong hai lão giả là Thánh Hiền – Thái Cực lão nhân.
“Cửu Tiêu lại là nửa bước thập cấp! Hắn dấu điếm đủ sâu a.”
Vừa đặt quân cờ xuống là Thái Cực lão nhân, lão than thở như có như không với lão già đối diện.
“Thái Cực đệ vẫn là như xưa một lòng lương thiện, giang hồ đám nhân sĩ kia kẻ nào không lòng lang dạ sói, ngay cả mấy lão tăng sư trong Thiếu Lâm Tự thì trong bụng cũng là một bồ dao găm, ngươi chẳng lẽ không nhìn ra sao?”
Lão giả đối diện Thái Cực lão nhân cười nhạt tùy ý nói, tay lão cũng lay động đặt một quân cờ xuống bàn cờ.
“Ài..... vẫn là Khổng huynh sáng suốt, ta sớm đã muốn rời bỏ thế gian để một lòng tu đạo nhưng suy đi tính lại vẫn là không đủ đạo hạnh, đạo pháp cũng theo đó không thể tiến lên một bước kia....”
Thái Cực lão nhân cười khổ nói, lão thật không dứt bỏ được tục sự đặc biệt là chuyện đạo giả đang càng ngày càng lụi tàn lớp sau thua kém lớp trước quá nhiều.
“Đánh bại một tên nửa bước thập cấp....... Ma Tôn này là biến số?”
Lão giả họ Khổng bỏ qua lời than thở của Thái Cực lão nhân mà cười nhạt nói, lời nói lấp lửng đầy thâm ảo.
“Kẻ này đột ngột xuất hiện, khuấy động giang hồ loạn thành một bầy.... hoang da^ʍ vô độ, hiếu sát bất cận nhân ân tình, vô liêm sỉ bỉ ổi không từ thủ đoạn nào..... ta thật là không hiểu sao một kẻ như thế có thể bước lên một bước này.....” Nhắc đến Ma Tôn, Thái Cực lão nhân nhíu mày nói, lần trước tham gia vào kế hoạch trừ ma của Thiếu Lâm Tự làm hao tổ hơn chục năm tu luyện mà kết quả là vô tình dây dưa đến một kẻ đáng sợ như thế khiến lão cả ngày rầu rĩ không vui.
“Mặc kệ hắn mệnh tốt đến cỡ nào, ta tổ tiên đã từng bói một quẻ tính ra thời đại này xuất hiện đại biến cố thậm chí có thể thay đổi thời đại, Khổng gia cũng theo đó tồn tại đợi chờ thời điểm này, vì muôn dân trăm họ, chúng ta nguyện mở ra địa ngục chi môn chôn vùi bất cứ mối đe dọa nào.” Lão giả họ Khổng cười nói.
“Vậy?” Thái Cực lão nhân đang định xuống cờ thì khựng người lại nhìn lão giả họ Khổng thăm dò ý tứ, thật là muốn xóa xổ Ma Tôn tên thiên tài mới nổi này sao? Hơn ai hết Thái Cực lão nhân hiểu rõ Khổng gia đáng sợ đến nhường nào.
“Đừng nhìn ta như vậy, vẫn là chưa cần đến Khổng gia xuất thế tiêu diệt hắn....... gϊếŧ nhiều sinh linh vô tội đến vậy thì ngươi nghĩ bên kia Thiếu Lâm Tự sẽ để yên sao? Ngươi lão đệ hẳn cũng biết vị kia được ca tụng Bồ Tát sống với chuyện này cố chấp đến nhường nào chứ?” Lão giả họ Khổng cười lớn đầy thích thú.
“Ựcc.... lão già đó vẫn còn tồn tại?” Thái Cực lão nhân nuốt nước bọt cái ực đầy kinh hãi, nếu thật là võ tăng bên kia vị kia còn tồn tại thì Ma Tôn tên này sợ là không còn nhảy nhót được mấy ngày.
…..............
…....Thiếu Lâm Tự......
“A di đà phật! Ma đầu đồ diệt sinh linh vô tội, các ngươi thân là phật giáo đệ tử lĩnh ngộ phật đạo từ bi hỷ xả cứu khổ cứu nạn lại dậm chân tại chỗ sợ tai bay vạ gió thật khiến ta thất vọng vô cùng!”
Trong một mật thất ở sâu trong lòng đất, một lão tăng sư hiền từ nhìn qua phía Vô Danh Thánh Tăng nói, mắt lão tăng vẫn là nhắm nghiền nhưng Vô Danh Thánh Tăng cũng không dám chậm trễ cúi đầu một cách nghiêm trang nghe lời răn dạy.
“Ma Tôn tên này dường như là tâm phúc của Thập Lục Tháp cao tầng, nếu thật xuống tay với hắn chẳng khác nào Thiếu Lâm Tự ta hoàn toàn trở mặt với chúng, đệ tử sợ là.....” Vô Danh Thánh Tăng ngập ngừng nói tràn đầy bất đắc dĩ, muốn cứu rỗi chúng sinh thì trước hết cũng phải giữ được cái mạng trước.
“Một trăm năm lão nạp không lộ diện nên bọn chúng là quên tên ta? Lão nạp – Tru Ma sẽ e ngại thứ gì cản ta đồ diệt đại ma đầu sao?”
Lão tăng sư cuồng nộ quát đầy giận dữ, khí thế tỏa ra cưỡng bức Vô Danh Thánh Tăng bị đánh bật về sau không thể chống đỡ, còn đâu một lão tăng sư già gần đất xa trời mà thay vào đó là một vị phật sống tràn đầy phật khí tinh thuần cùng mạnh mẽ, thân hình lão cũng theo đó cuồn cuộn những múi cơ xếp ngăn nắp làm cỗ áo cà sa căng phồng lên muốn rách ra. Hai chữ Tru Ma chắc thời đại này đa phần võ giả đều không biết nhưng nếu là những tồn tại xa xưa chắc hẳn sẽ phải giật mình bởi vì Thiếu Lâm Tự – Tru Ma Thánh Tăng quá đỗi nổi danh ở thời kỳ kia, chỉ cần kẻ nào tay dính máu nghe đến bốn chữ này đều là thần hồn nát thần tính tìm cách trốn chui trốn lủi một cách nhanh nhất có thể.
“Sư phụ! Ngài thật là động thủ?” Vô Danh Thánh Tăng lo lắng nhìn qua lão tăng su và cũng chính là sư phụ của lão gấp gáp nói, trở mặt với Thập Lục Tháp trong thời kỳ rối ren này quả thật không khôn ngoan chút nào tuy nhiên tính tình của sư phụ thì Vô Danh Thánh Tăng còn lạ gì, lão tăng này trong việc phải tru diệt đại ma đầu là có một cỗ tín niệm vô cùng kiên định đến nỗi có chút điên khùng, hơn trăm năm trước lão cũng là vì ra tay huỷ diệt một tên Tôn giả của Thập Lục Tháp mà bị Độc Cô Cầu Bại đích thân đến bái phỏng đánh cho lão hơn ba năm không thể xuống giường mà khi ấy tên Tôn giả kia cũng chỉ là vô tình huỷ diệt một thôn xóm nhỏ trong lúc luyện công thôi đấy.
“Động thủ? Ngươi tên nhóc con cũng quá coi thường ta rồi, tru diệt tên đại ác ma này cũng không cần chúng ta phải ra tay.” Tru Ma Thánh Tăng mở miệng đầy cơ trí khiến Vô Danh Thánh Tăng há hốc mồm, hắn là lần đầu tiên chứng kiến bộ mặt này của sư phụ, lão chẳng phải trước giờ đều là một tên bạo lực cuồng bất cần suy tính sao?
“Ựccc..... sư.... sư phụ lão nhân gia ngài không phải ăn nhầm thứ gì chứ?” Không tin vào mắt mình, Vô Danh Thánh Tăng cẩn thẩn dò hỏi.
“Bốp! Thằng nhóc con này, ngươi thật là mong Độc Cô tên kia đến lấy mạng ta để ngươi thoải mái chưởng khống Thiếu Lâm Tự phải không?” Tru Ma Thánh Tăng vỗ đầu trọc của Vô Danh Thánh Tăng quát, trông qua hình dáng của lão lúc này còn trẻ tuổi hơn đồ đệ nên kẻ nào nếu chứng kiến cảnh tượng Vô Danh Thánh Tăng bị đập đầu răn dạy khá là quái dị.
“A di đà phật! Đệ tử sao dám bất kính với lão nhân gia ngài, chỉ không biết ý tứ của sư phụ là?” Vô Danh Thánh Tăng xấu hổ nói còn trong đầu thì thầm khinh bỉ lão già này té ra là sợ Độc Cô Cầu Bại tên kia tới bái phỏng một lần nữa, người ta nói càng già càng sợ chết không có sai.
“A di đà phật! Một núi không thể có hai hổ, Chấp Pháp Trưởng Lão chức vụ kia quyền cao chức trọng chẳng khác nào một tay che trời, Độc Cô Cầu Bại có thể không để ý đến chuyện vặt vãnh này nhưng mấy thằng nhóc Độc Cô gia thì lại khác, chúng từ lâu đã nuôi ý định thay thế Thập Lục Tháp trở thành thế lực chung cực chưởng khống giang hồ Trung Hoa rộng lớn này mà Ma Tôn chắc chắn sẽ là trở ngại lớn nhất trước mặt chúng, chỉ cần chúng ta đứng bên cạnh châm dầu vào lửa để Ma Tôn cùng Độc Cô gia va chạm thì còn sợ không có phim hay để coi sao?” Tru Ma Thánh Tăng cười nhạt nói, quả không hổ danh lão bất tử đầy kinh lịch.
“Đệ tử hiểu, ta sẽ ngay lấp tức sắp xếp!” Vô Danh Thánh Tăng gật gù nói.
“Đi đi, tiện thể phái người mang thằng nhóc Cửu Tiêu đến đây, ngoại thương của hắn các ngươi đã chữa trị tốt cả?”
“Vốn dĩ ta chỉ có năm thành nắm chắc, nếu là sư phụ thì chắc chắn sẽ thành công rồi!” Vô Danh Thánh Tăng vui mừng nói, lão là có năm thành hy vọng có thể gieo trồng phật chủng vào não hải Cửu Tiêu chân nhân để khiến lão thành con rối do mình điều khiển nhưng nếu là Tru Ma Thánh Tăng ra tay thì đến mười phần mười Võ Đang sẽ là vật nằm trong túi Thiếu Lâm Tự rồi.
“Khặc khặc...... lão nạp cũng là lâu chưa trồng phật chủng vào một tên võ giả nên cũng có chút ngứa ngáy tay chân, ngươi là nhanh chân một chút.”
“Đệ tử đi ngay.”
Buồn cười đạo gia tính toán đến Thiếu Lâm, Thiếu Lâm lại tính toán đến Độc Cô gia, kẻ nào cũng là muốn làm chim bọ ngựa bắt ve nhưng không biết ở sâu trong bóng tối thăm thẳm vẫn còn đó một cặp mắt lạnh lùng đang không ngừng quan sát chúng.
…............
…......... Bắc Kinh.....
Hứng chịu tàn phá nặng nề, Bắc Kinh cũng không chậm mà hồi phục nhanh đến không ngờ, phá rồi lại lập.... hơn nữa thành phố bị huỷ diệt cũng là mang lại cơ hội lớn cho các thế lực chiếm lĩnh và bành trướng ảnh hưởng đến một thành phố mới, các thế lực ngầm nơi đây theo đó cũng rục rịch xuất hiện trở lại.”
…........ Lâm gia................
Lâm Phàm trở về từ cuộc họp với các thế lực ngay tức thì bắt tay vào thâu tóm các băng nhóm xã hội đen lớn nhỏ còn xót lại trong thành phố, dưới sự hiệp trợ toàn lực của gia tộc cũng như Huấn gia, Lâm Phàm rất nhanh kịp làm chủ hơn nửa địa bàn không bị tàn phá của Bắc Kinh, tài phú mỗi ngày thu vào là vô cùng khổng lồ.
“Lâm tiểu tử!”
Lâm Phàm đang coi qua sổ sách thì đột nhiên bị gọi tên khiến hắn giật thót, là âm thanh của lão đầu Tiêu Nghệ.
“Tiêu đại nhân khỏe? Bên trên có lệnh?” Lâm Phàm dò hỏi.
“Chủ nhân sắp đến, ngươi là nên chuẩn bị chu toàn mọi việc đừng để chủ nhân không hài lòng, ngươi cũng hiểu tính cách của chủ nhân.” Tiêu Nghệ lạnh giọng nói, lão cũng là có ý tốt nhắc nhở thanh niên này.
“Chủ....... chủ nhân đến........” Lâm Phàm há hốc mồm trước tin giật gân, cơ hội của Lâm gia rốt cuộc cũng đến, chỉ cần chủ nhân cao hứng chắc chắn gia tộc của hắn theo đó được chủ nhân trọng dụng hơn nữa, tính tình của vị chủ nhân lãnh khốc này hắn cũng hiểu biết một hai, nếu kẻ dưới làm tốt thì trước giờ hắn đều ban thưởng vô cùng hậu hĩnh, bằng chứng là Đoàn gia nhờ theo sau đít Ma Tôn bên kia mà tài phú thu vào cuồn cuộn không ngớt, nhìn Đoàn Dự chưởng khống quyền lực cùng tài nguyên to lớn mà Lâm Phàm thèm đến chảy nước dãi hận sao mình không phải là kẻ đến trước.