Sói Săn Mồi

Chương 350: Đồ nhân diệt Thần đấu Phật (147)

“Bịch......Bịch.......Bịch........”

Hắc Đế nheo mắt già nhìn thi thể mười ba tên Ảnh Vệ trung thành của mình ngã xuống mà lòng lão đau như cắt, có thể nói bọn chúng những Ảnh Vệ này bao năm qua như người thân của lão thậm chí còn thân thiết hơn, lão chính là người tuyển chọn chúng từ khi còn những đứa trẻ và chứng kiến quá trình lớn lên của từng người trong số chúng.

“Vù.”

Hạ thủ thành công, Diêm Vạn Sát không hề dừng lại mà đánh tới chỗ đám người Hắc Đế như một cơn bão lửa quét tới.

“Bảo vệ chúa thượng!!!”

Bốn mươi tên Ảnh Vệ không hề xao động trước sự cường hãn của đối phương mà toàn bộ rút ra vũ khí, thôi động toàn bộ mười hai phần lực lượng trong cơ thể chuẩn bị lấy thân mình che chắn cho Hắc Đế.

“Phừng...........phừng......”

Diêm Vạn Sát đến quá nhanh, chiêu thức quá quỷ dị khi không thể nhìn thấy quỷ tích bàn tay hắn như thế nào, nó cứ như một con rắn lửa mềm dẻo cực kỳ len lỏi qua vũ khí của Ảnh Vệ mà chộp đến cổ của chúng, ngay tức thì hai tên Ảnh Vệ nghẹo đầu chết đi khi cổ bị bóp nát và thiêu đốt thành than.

“Tam Thủ lão quái! Điều kiện cuối cùng của ta chính là giúp ta đồ diệt đám nhãi ranh này.” Hắc Đế không thể đứng nhìn thủ hạ chết một cách vô ích nữa, lão ngửa đầu lên không trung gào lớn như thể đang nói với kẻ nào đó.

“Khặc khặc....... bao nhiêu năm......... sau bao nhiêu năm...... rốt cũng lão già này cũng được giải thoát sao......”

Một giọng nói già nua trong già nua truyền vào tai toàn bộ những kẻ hiện diện trong cung điện khiến kẻ nào cũng phải run lên bởi vì sự âm lãnh cùng cực bên trong giọng nói ấy, có kẻ tu vi yếu kém không chịu được sắc mặt trắng bệch không chút máu, thân hình run lên bần bật như giật kinh phong.

“Lui lại.” Đát Kỷ gương mặt trầm xuống mở miệng hô lên.

Diêm Vạn Sát lúc này đã kịp hạ thủ gϊếŧ đi thêm sáu tên Ảnh Vệ và chỉ còn cách Hắc Đế vài mét nữa thôi nhưng khi nghe đến âm thanh của Đát Kỷ thế mà ngoan ngoãn thu tay lùi về sau rất nhanh.

“Rầm!!!”

Ngay khi Diêm Vạn Sát vừa rời đi thì chỗ hắn vừa đứng nổ toang ra thành một lỗ sâu hoắm không thấy đáy, tiếp sau đó là một lão già xuất hiện đương trường và cũng là người vừa đánh ra lỗ sâu kia.

Lão già vừa xuất hiện đã khiến không khí ở cung điện trở nên khẩn trương hơn bao giờ hết mà bên khẩn trương hơn chính là phía Diêm Vạn Sát đám người, kẻ ngu cũng nhìn ra thực lực của lão già này sâu không lường trước.

“Hắc Đế ngươi cũng có ngày hôm nay a? May cho ngươi là lão đầu ta ở gần đây nếu không thì hôm nay lão gia hỏa nhà ngươi phải ngậm ngùi đi trước một bước rồi.” Lão già vừa xuất hiện quay đầu nhìn Hắc Đế cười cợt, lão cười làm khuôn mặt đầy những nếp nhăn và sẹo lồi rung động theo trông xấu xí vồ cùng, thân hình của lão cũng không bình thường một chút nào vì bên phải lão vậy mà có hai cánh tay chứ không phải một, có lẽ đây chính là nguyên nhân cái biệt danh Tam Thủ của lão.

“Hừ! Ta Hắc Đế cả đời anh minh không nghĩ lại nuôi ong tay áo, bao nhiêu năm qua để một con sói núp trong nhà của mình, cũng may là còn có ngươi lão già nhà ngươi làm lá bài tẩy.” Đồng bọn xuất hiện khiến Hắc Đế lấy lại bình tĩnh ngày nào.

…...

“Đánh hay rút?” Ở xa xa, Diêm Vạn Sát thì thầm với Đát Kỷ, nhìn thái độ của nàng thì hắn biết thực lực của đối phương đã vượt quá khả năng của nàng..... từ sau cái chết của ân sư hắn đã mất đi phương hướng lang thang nay đây mai đó, may sau hắn gặp được tình yêu của đời mình, (Bạn đang đọc truyện sεメ chọn lọc tại TruyenVKL.com. Chúc bạn online vui vẻ ) nàng đã đến cho hắn niềm tin và hy vọng và giúp hắn luyện được thần công, đột phá đến Cường Giả....... trong tâm trí và trái tim của Diêm Vạn Sát chỉ có người đàn bà trước mặt này.

“Lão là Cường Giả lục cấp đỉnh..... ta cùng lắm hiện giờ cũng chỉ có thể ngăn lại lão mười chiêu......” Đát Kỳ trẩm giọng nói, nàng tự tin vào sắc đẹp có thể mê hoặc bất cứ gã đàn ông nào tuy nhiên nhìn vào ánh mắt đầy sắc lạnh của lão già thì nàng biết sắc đẹp của mình đối với lão không có tác dụng gì.

Sắc đẹp và trí tuệ mới chính là thứ giúp Đát Kỷ tồn tại đến ngày hôm nay nhưng nàng nào biết mình trước giờ cũng chỉ là một diễn viên phụ cho bộ phim đặc sắc của Thiên Đế và Trụ Vương.

“Vậy rút?” Diêm Vạn Sát gật gù hỏi, hắn không muốn người đàn bà của mình gặp bất cứ nguy hiểm gì.

“Đây chính là cơ hội duy nhất của ngươi, hôm nay thất bại đồng nghĩa với việc ngươi sẽ phải đối mặt với vô vàn vô tận những cuộc truy đuổi........ thế nên chúng ta không thể rút, ta đã nói có thể kìm chân lão trong vòng mười chiêu, ngươi cũng phải trong thời gian đó lấy được mạng của Hắc Đế......” Đát Kỷ gằn giọng nói đầy quyết tâm.

“Thế nhưng.......”

“Không nhưng nhị gì cả....... nếu ngươi không làm thì chúng ta cũng không nên gặp nhau nữa....”

“Ta............ta.......... được........ làm theo lời nàng nói......”

“Lên!!!”

Đát Kỷ không chần chừ thêm nữa, thân hình nàng quỷ mị lướt đi trong không gian như một giải lụa mềm mại nhưng lại nhanh cực kỳ.

“Hahaha........ đúng là theo lời Hắc Đế ngươi nói, đám người trẻ tuổi bây giờ không còn biết trời cao đất rộng là gì......... hahaha....... nếu bé con ngươi đã sốt sắng muốn chết như vậy thì lão hủ cũng không keo kiệt ban cho ngươi cái chết tàn bạo nhất....” Tam Thủ lão quái cười khàn trước cử động của Đát Kỷ, lão ngay tức thì phi thân lên nghênh tiếp, hai cao thủ rất nhanh quấn lấy nhau trên không trung giao thủ.

“Vυ't......Phừng.......Vυ't..........”

Đát Kỷ đã hành động thì Diêm Vạn Sát cũng không thể ngồi yên, hắn lao vụt đến chỗ Hắc Đế như một tia chớp, vì sốt sắng cho người yêu nên tốc độ của hắn còn nhanh hơn so với lúc trước vài phần.

“Liều chết bảo hộ Chủ Thượng”

Ba mươi hai tên Ảnh Vệ còn lại gào lên nhào đến trước mặt Hắc Đế tạo thành một lá chắn thịt đúng nghĩa.

“Phập...........Phập...........Xuy..........Xuy.......”

Diêm Vạn Sát như thú điên nổi giận, hắn cứ vậy để mặc vũ khí của đám Ảnh Vệ đâm vào người mình mà tay trần vận nội khí bốc hỏa chụp đến người chúng, rất nhanh thôi bằng cách chiến đấu liều chết này hắn mở ra một con đường máu đến chỗ Hắc Đế nhưng mà trên người hắn cũng đã thêm không biết bao nhiêu lỗ máu rồi.

….........

“Oành.....Oành.......Oành........”

Cách đó không xa, Tam Thủ lão quái chiêu thức cương mãnh đuổi theo Đát Kỷ như bóng với hình, nàng không ham chiến mà dùng thân pháp uyển chuyển cố gắng né tránh đòn của lão vậy nhưng thực lực hai bên là có chênh lệch không nhỏ khiến trên tâm thân tuyệt mỹ của nàng cũng có không ít vết thương lớn nhỏ, mồ hôi lấm tấm như mưa trên trán Đát Kỷ, cử động của nàng càng lúc càng chậm chạp hơn....... nàng đã sắp đạt đến giới hạn.

“Oành............Rầm.........”

Cái gì đến cũng phải đến, ăn một chưởng trúng ngực làm Đát Kỷ bị đánh bay thẳng ra sau đâm vào cột nhà lớn ngã xuống, máu tươi giàn dụa trào ra nơi khóe miệng nàng.

“Hahaha........... thân pháp của bé con quả là tinh diệu khiến lão đầu ta được mở mang tầm mắt, có điều các ngươi tính toán kìm chân lão già này để hạ thủ với Hắc Đế bên kia sao? Đúng là ngây thơ mà....” Tam Thủ lão quái đánh bay Đắc Kỷ xong nhưng lại không gấp rút lui về bảo hộ Hắc Đế mà đứng tại chỗ nở nụ cười đầy trào phúng.

“Không tốt......... Diêm Vạn Sát, mau lùi lại.........” Đát Kỷ khuôn mặt co quắp trước tiếng cười của lão già, nàng hướng tới chỗ Diêm Vạn Sát hét lớn mặc kệ việc phải áp chế thương thế trong người.

Tiếng hét của Đát Kỷ rất to, rất rõ thế nhưng Diêm Vạn Sát sao có thể thu tay đây, hắn cả người huyết đỏ nhuộm từ đầu đến chân như một huyết nhân, dưới chân hắn là ba mươi hai cỗ thi thể của đám Ảnh Vệ và ngay trước mặt hắn chính là Hắc Đế.

“Chết đi!”

Diêm Vạn Sát nở nụ cười chiến thắng đầy ghê rợn với cái miệng máu, tay hắn chụp đến cổ Hắc Đế.

“Pặc!!!”

Cổ bị chụp như bị một gọng kìm bóp chặt........ cơ mà không phải cổ Hắc Đế mà là cổ bị Diêm Vạn Sát bị chụp đến, hai mắt hắn trợn trừng không thể tin cúi xuống nhìn bàn tay đang bóp chặt lấy cổ mình........ không ai khác chính là Hắc Đế là kẻ vừa xuất thủ, còn đâu một lão già khọm khẹm gầy gò gần đất xa trời mà trước mặt Diêm Vạn Sát là một lão giả khí thế cuồn cuộn như rồng như hổ tràn đầy nguy hiểm.

“Ép ta phải giải phong năng lượng, các ngươi từng người đều phải chết một cách rất khó coi.” Hắc Đế giận dữ gào lên, khí thế từ người lão tỏa ra vô cùng vô cùng đáng sợ mà thậm chí còn vượt qua Tam Thủ lão quái ở kia.

“Cường Giả thất cấp? Không thể nào.” Đát Kỷ cảm giác được thực lực của Hắc Đế, hai mắt nàng dại ra mở miệng nói...... tính toán bao nhiêu cuối cùng lại lật thuyền trong mương vì đối phương ẩn núp quá sâu, ngay cả một kẻ tiềm ẩn bên cạnh mấy chục năm mà lão vẫn như cũ che dấu đi tu vị thực sự, sao thể giới này lại tồn tại những con người đáng sợ như vậy chứ.

“Coi kìa........ các ngươi một đám ngu ngốc không có đầu óc, chẳng lẽ các ngươi chưa bao giờ tự hỏi vì sao Hắc Đế có được như ngày hôm này? Một kẻ không có tu vi có thể trốn tránh bị truy sát hàng chục năm? Một người bình thường có thể dựng nên cơ đồ này sao?” Tam Thủ lão quái nhìn đám người ngu ngốc xung quanh mình cười nói.

“Hừ! Nói nhiều với chúng làm gì? Gϊếŧ của ta toàn bộ Ảnh Vệ, bắt ta phải giải phong thực lực phá đi của ta thần công khi chỉ còn ít năm nữa là đại thành...... hôm nay không phân thây các ngươi thành ngàn vạn mảnh nhỏ thì Hắc Đế này sao có thể nuốt trôi cơn giận này........ CHẾT!!!” Hắc Đế hai mắt rực cháy ngọn lửa căm hận, bàn tay lão bóp chặt muốn bóp nát cái cổ của Diêm Vạn Sát.

“Phốc!!!”