Sói Săn Mồi

Chương 347: Đồ nhân diệt Thần đấu Phật (144)

Quá khủng bố, mạnh đến không thể tưởng tượng nối...... đó là điều mà những kẻ "còn sống" có thể miêu tả về cảnh tượng mà chúng vừa được chứng kiến, thân hình Hứa San San một tên Cường Giả tam cấp và toàn bộ sáu mươi lăm tên trưởng lão Đào Hoa Đảo gần đó đều là Cường Giả lục cấp trở xuống toàn bộ đều nổ tung thành phấn vụn chỉ sau một tiếng quát kia của Ma Tôn, phải mạnh mẽ và hiếu sát cỡ nào mới có thể làm được điều đó chứ?

“Uuuuuuuuuuuuu...............Uuuuuuuuuuuuuuuuuuu.........”

Tiếng ma khí reo hò khiến người ta lạnh gáy, từng đám ma khí từ chỗ thi thể những tên trưởng lão bắt đầu trở về bản chủ, Long sẽ không buông bỏ năng lượng cũng như linh hồn của mấy chục tên Cường Giả này, hắn chỉ còn thiếu chút ít nữa thôi để đột phá lên Tứ Tử tam tầng.

“Hừ.......... ta đã cho các ngươi giải thích!” Long cười cợt trước sự "biến mất" của mấy chục tính mệnh mà hắn vừa xóa bỏ, hắn liếc mắt đến đám võ giả Đòa Hoa Đảo bên dưới làm gần nghìn tên chấp pháp và đệ tử hai chân run rẩy đứng không vững mà khụy xuống chắp tay cầu xin.

“Cầu xin Ngụy đại nhân dơ cao đánh khẽ.......”

“Cầu xin Ngụy đại nhân tha cho một mạng.......”

“Thánh Mẫu xin người hãy cứu chúng ta.......”

“Thánh Mẫu......”

Tiếng cầu xin ngập trời, thấy Hứa Tình ở cạnh Long nên đám đệ tử nhanh chóng hướng đến nàng van nài khản cổ họng, chúng còn chưa quên Ma Tôn đến đây là để cưới nàng nên chắc hẳn nàng có thể cứu chúng một mạng, còn hai lão giả tổ tông thì từ lâu đã ẩn cư nên ngoài Hứa Tình và vài tên trưởng lão xấu xố thì không ai biết mặt, đương nhiên ba tên Thái thượng trưởng lão ẩn nấp trong hư không cũng biết đến sự tồn tại của lão tổ tông nhưng ban nãy hai lão giả để mặc cho Ma Tôn đồ diệt thì chúng có ra mặt có ích gì? Có khi chúng còn đang lo sợ cho chính tính mạng của bản thân mình liệu có bảo đảm hay không ấy chứ.

“Tình nhi!!!” Hai lão giả tổ tông cũng không có tư cách lên tiếng lúc này, ban nãy sáu mươi sáu Cường Giả và cũng là lực lượng chống đỡ Đào Hoa Đảo cứ thế bị người ta gϊếŧ đi thì cũng thôi đi thế nhưng nếu thật sự gần nghìn tên đệ tử này cũng bị đồ diệt thì ba chữ Đào Hoa Đảo sợ rằng sẽ chìm vào dòng chảy lịch sử mãi mãi mất, lúc này đây chỉ có Hứa Tình là có thể lên tiếng vì thế hai người ngay tức thì vận ra một tia chân khí truyền tới người nàng đánh động.

“Ahhhhh!”

Hứa Tình lúc này còn chưa hết bàng hoàng sau cái chết sạch sẽ của sáu mươi sáu tên trưởng lão, được hai lão tổ đánh thức cùng tiếng kêu than bên dưới khiến nàng biết họ đang cần mình làm gì, nàng quay đầu nhìn chăm chăm vào khuôn mặt Long với vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ và không cam lòng, sáu mươi sáu con người kia chẳng khác nào đồng bạn của nàng, nàng nhớ đến từng khuôn mặt, nhớ đến từng sở thích và gia đình của từng người và trong đó còn có không ít họ hàng gia tộc nàng vậy nhưng giờ còn đâu?

Chỉ vì một sai lầm của Hứa San San mà gã nam nhân này sẵn sàng gϊếŧ toàn bộ bọn họ thậm chí hắn xuống tay còn không thèm nháy mắt lấy một cái, nàng không hiểu....... thật không hiểu vì sao tính mạng con người trong mắt hắn lại nhỏ bé đến thế, cơ mà Hứa Tình lại quên rằng chính mình nhìn nhận tính mạng bao nhiêu con người bình thường ngoài kia cũng khác nào sâu kiến đâu, lúc này nàng khó hiểu là vì nàng đã ở độ cao này quá lâu rồi đến lúc gặp phải một kẻ như Long khiến nàng không thể chấp nhận được sự thật trước mắt.

“Sao? Hận ta?” Cảm giác được lãnh ý quét tới, Long thản nhiên đón nhận ánh mắt căm thù của Hứa Tình mà mở miệng cười.

“Vì sao? Vì sao ngươi làm thế?” Hứa Tình lúc này xúc động mạnh không còn giữ được bình tĩnh được nữa nên bỏ qua cái chó gì gọi là lễ nghĩa mà gào lên với Long.

“Vì ta mạnh! Thế gian này kẻ mạnh chính là kẻ thống trị, giang hồ hay cả thế giới này đã sống qua lâu trong bình yên để các người quên đi mục đích chân chính của võ giả là gì rồi!” Long cười cợt trước câu hỏi của Hứa Tình rồi hắn quay xuống dưới đám đệ tử Đào Hoa Đảo nói :

“Các ngươi nghe đây, từ nay Đào Hoa Đảo võ giả chính thức trở thành thuộc hạ của bản tọa, cái các ngươi ăn, đồ các ngươi mặt hay chính tính mạng của các ngươi đều thuộc về ta, các ngươi đều là những con chó....... những con chó ngoan phải làm theo lệnh của bản tọa, kẻ nào không phục có thể ngay bây giờ rời đi, còn nếu đã ở lại thì chỉ cần ngươi có suy nghĩ phản bội thôi thì ngay ca linh hồn các ngươi lão tử cũng đồ!”

Long gầm lên từng chữ một và khống chế lực đạo hoàn mĩ đến nỗi chứ cuối cùng kết thúc thì tai toàn bộ đệ tử Đào Hoa Dảo mới tràn ra tiên huyết, sắc mặt kẻ nào cũng vô cùng khó coi vì chỉ mới lúc trước chúng còn có thể vỗ ngực tự hào là đệ tử đại phái thế nhưng giờ đây lại phải làm "chó" cho người ta.

“Ta.... Quách Ngoan...... Đào Hoa Đảo nhất đại lão tổ........”

“Ta......Quách Thoái.......Đào Hoa Đảo nhị đại lão tổ.......”

“Thề trung thành với chủ nhân, nguyện làm bề tôi phục vụ chủ nhân đến sức cùng lực kiệt!”

Đến nước này rồi, hai lão giả phía sau cũng không thể không ra mắt tránh cho vài kẻ đui mù nào lại đứng ra chọc giận tên sát thần nên ngay lập tức xuất ra khí thế Cường Giả cửu cấp đồng thời khí tức của Đào Hoa Đảo chung cực tâm pháp – Lạc Anh Thần Công đến mức tận cùng hòng chứng minh cho thân phận của bản thân.

“Lão......lão tổ.....” Lão tổ đã quỳ thì ba tên thái thượng trưởng lão cũng không thể ẩn nấp được rồi, chúng trố mắt nhin hai lão giả quỳ cung kính trước Ma Tôn để rồi khi ánh mắt tràn ngập sát ý của hai lão quét tới thì thành thành thật thật quỳ gối xuống hướng Long chắp tay:

“Đào Hoa Đảo thái thượng trưởng lão thề tận trung với chủ nhân!”

Diễn biến đến quá nhanh, quá dồn dập làm hết thảy đệ tử tinh anh của Đào Hoa Đảo bên dưới đầu óc không kịp xử lí, nào cái gì mà lão tổ tông xuất hiện cam chịu làm chó cho người ta rồi ngay sau đó là ba vị thái thượng trưởng lão cũng đi theo, nếu lúc trước cử động của ba lão tổ còn có thể khiến người khác nghi ngờ nhưng ba vị thái thượng trưởng lão kia cũng không thể giả chứ? Toàn bộ đệ tử đều không giấu được sự thất vọng qua nét mắt, có kẻ đã rục rịch muốn rời đi.

“Phốc.........Phốc...........Phốc.........”

Ngay khi những bàn chân đang tìm đường thoát khỏi hàng ngũ thì ba cái vòi máu xuất hiện đương trường làm toàn bộ đều rụt trở về, ba cái đầu máu cứ thế bị người ta chặt ra lăn long lóc dưới chân bọn chúng để chúng hiểu rằng hắn nói có thể rời đi nhưng rời đi bao xa còn phải xem ngươi có đủ bản lãnh thoát khỏi đao của võ giả Đoàn Gia bên kia không đã........ Đoàn Dự nãy giờ nín nhịn khi bị sỉ nhục thì giờ đã có cơ hội trả thù rồi, hắn chính là cùng với hai tên cao thủ Đoàn Gia chặt xuống ba cái đầu của ba tên đệ tử rời đi đầu tiên.

Long lần này lại không động thủ đồ diệt toàn bộ, không phải hắn sợ mang cái danh đại ma đầu vì hắn hiện tại trong mắt giang hồ đã là như thế rồi mà là hắn cần thêm một đại môn phái làm tay sai chứ không không cần một cái nghĩa địa đầy những nấm mồ..... có điều lý do mà Long mãi không động là bởi vì hắn vừa ngộ ra một loại võ công mới, tiếng hống ban nãy của hắn kỳ thực không chỉ là âm vang bình thường mà ẩn ẩn trong đó là Ma Vực của hắn.

Nói về Ma Vực, sau khí chứng Sát Đạo và Hủy Diệt đạo thì Ma Vực của Long đã trở nên khủng khϊếp không có từ ngữ nào miêu tả nỗi, nó vừa có thể cắn nuốt, sát sinh và hủy diệt..... phật khí nổi tiếng là khắc tinh của ma khí cơ mà đại chiến lần trước Long chỉ mới chứng Sát Đạo mà ma khí của hắn đã không sợ phật khí rồi thì hiện tại phật khí trước mặt hắn quá yếu ớt rồi, đương nhiên là không tính đến những tồn tại cao thâm như Vô Danh thánh tăng vì chữ "Thánh" kia đâu phải là tùy tiện có thể gọi đến.

Trở lại với võ công, để hư trương thanh thế một chút thì Long đã cưỡng ép thôi động Ma Vực hình thành nhanh gấp mười lần, nếu bình thường để thôi động Ma Vực thì hắn phải tốn một giây để xuất ra ma khí cô đọng không gian nhưng ban nãy hắn chỉ dùng một phần mười giây, việc này không phải tên Cường Giả nào cũng làm được bởi vì tạo nên áp lực đối với thân thể là khổng lồ, thử nghĩ toàn bộ năng lượng bên trong cùng một lúc thoát ra ngoài chẳng khác nào một quả boom nổ tung từ bên trong cơ thể huống hồ "quả boom" này của Long lại mạnh gấp mười lần, tuy nhiên Long là thành công vì cơ thể hắn đã quá cường tới mức có thể chịu tải bởi nguồn năng lượng khổng lồ đến vậy.

Nhiều mà đường nhỏ đương nhiên sẽ dẫn đến nhanh, Ma Vực của Long hình thành trong một phần mười giây và cũng chỉ cần đúng thời gian đó để quét qua thân thể của những kẻ xấu số đứng bên trong nó, đương nhiên là không một kẻ nào có thể chịu nổi thứ ma khí đáng sợ như vậy, chí ít là hiện tại những kẻ đang đứng ở đây không kẻ nào có đủ bản lĩnh đó ngay cả hai lão giả Tôn giả bên dưới.

Một đòn thành công làm Long nghĩ đến một môn võ công của Thiếu Lâm đó chính là Sư Tử Hống, có điều Sư Tử Hống là dùng nội lực của võ tăng còn hắn là chơi lớn vận dụng đến Ma Vực, vừa so sánh là đủ hiểu đòn thế này của hắn uy bức hơn Sư Tử Hống nhiều đến nhường nào..... hổ hống thì long ngâm...... hai mắt Long sáng rực vì nghĩ ra tên của chiêu thức này...... Ma Long Ngâm.

“Chủ nhân!!!”

Đột nhiên một tiếng gọi làm Long tỉnh lại trong chiêu thức mới, là Đoàn Dự vừa gọi tỉnh hắn.... mặt trời đã sắp xuống núi rồi.

“Có kẻ nào rời đi không?” Lấy lại bình tĩnh, Long nhanh chóng bắt nhịp với tình hình hiện tại, hắn đưa mắt quét qua chỗ Đoàn Dự hỏi.

“Báo! Đệ tử tinh anh cùng chấp pháp có 856 người, ngoài 3 người tự tử bỏ mình thì còn 8năm mươi ba người không một ai rời khỏi, thề tận trung với chủ nhân.”