Sói Săn Mồi

Chương 322: Đồ nhân diệt Thần đấu Phật (119)

“Oành.......Oành........haha oắt con, ma khí của ngươi cũng xứng đối chọi với hỗn độn khí của bọn ta?....” Lão giả xuất ra âm chưởng âm lãnh nói.

“Oành........Oành..........Oành....... trong người hắn ma khí chắc chắn không còn nhiều sau khi diệt sát đám thần vệ.......” Lão giả thôi động dương chưởng cười gằng.

“Các ngươi cho là vậy sao?”Long cười lớn lại tăng cường một luồng ma khí tới chống chọi.

“Oành.........Oành........Oành.......”

“Oành...........Oành...............Oành........”

Qua hơn trăm nhịp thở, hai lão giả tung Âm Dương Hỗn Động Chưởng càng lúc sắc mặt càng ngưng trọng, chân khí của cả hai đã tiêu hao đến phân nửa mà ma khí của Ma Tôn vẫn liên miên không dứt như thể trong cỗ thân thể kia chứng đựng một biển ma khí không có điểm dừng vậy.

“Kỳ lạ...... ta nghĩ chúng ta nên toàn lực?”

“Ta cũng như ngươi thấy có gì đó không đúng.......Gϊếŧ hắn!”

Hai lão giả biết tình huống dằn co này kéo dài không tốt nên tung ra mười phần công lực muốn diệt sát đối phương ngay lập tức, Âm Dương Hỗn Độn Chưởng lại càng trở nên đáng sợ hơn, từng đạo vết nứt trong không gian xuất hiện và lan rộng nơi hỗn độn khí và ma khí chạm nhau.

“Oành! Oành!”

“Hắc hắc...... đây là toàn bộ lực lượng của các ngươi sao?”

Long cười lạnh lại gia tăng thêm một phần ma khí đối chọi lại hai lão giả, kỳ thật bản thân hắn và Đại Ma Hồn đã tiêu hao toàn bộ ma khí rồi thế nhưng mà hai khỏa năng lượng trước ngực vẫn luôn không ngừng giúp hắn bổ sung ma khí đối địch, trước một trận đại chiến sinh tử này thì Long sao có thể để Long Cốt và Thủy Ngọc ở nhà được chứ, chúng từ sớm đã được hắn để vào trong lòng ngực để tùy thời có thể hấp thu năng lượng bổ sung.

“Khốn kiếp!” Ở xa xa, Khương Bất Phàm giận dữ nhìn ba lão giả mình mới tới vậy mà không xử lí được Ma Tôn, Quy lão thì mồ hôi lạnh chảy đầy đầu rồi.

“Không được..... không thể kéo dài được.....” Khương Bất Phàm sau một hồi chần chừ cuối cùng cũng cắn răng phi thân tới, áp lực từ bốn tên Cường Giả bát cấp đang dằn co khiến xương cốt hắn rung lắc muốn rơi rụng ra.

“Thánh Tử! Người sao lại tới đây a?” Lão giả đang chế trụ Long hãi hùng gào lên, Khương Bất Phàm mà có mệnh hệ gì thì Độc Cô Cầu Bại trút giận lên đầu chúng mất.

“Tiếp tục chế trụ hắn! Ta sẽ đích thân gϊếŧ hắn.” Khương Bất Phàm nheo mắt ra lệnh, áp lực nặng nề mà hắn đang phải chịu vậy mà không hiểu sao tan biến đi để hắn dễ dàng tiến gần đến chỗ Long, coi bộ Độc Cô Cầu Bại đã dồn không ít tâm tư bảo hộ thằng con nuôi này.

“Thánh Tử là cũng muốn tham gia trò vui sao?” Đang dồn toàn bộ lực lượng dằn co với ba lão giả, Long cười lạnh khi nghe Khương Bất Phàm muốn gϊếŧ mình thế nhưng bên trong thâm tâm hắn lại đang lo lắng vì linh tính mách bảo rằng thằng này đang che dấu một thứ gì đó.

“Haha..... Ma Tôn ngươi đúng là làm bản Thánh Tử phải lau mắt nhìn, một chiêu đồ diệt ba mươi tên Thần Vệ không nói lại có thể dằn co với ba lão giả sắp tiếp cận cửu cấp...... thế nhưng ngươi bản lĩnh lớn hơn nữa cũng nằm lại chỗ này thôi.....” Khương Bất Phàm cười lớn không để tâm đến sự sỉ nhục của đối phương mà rút từ trong người ra một kiện đồ vật không thể quen thuộc hơn với Long.... Cửu Long Phi Thiên Ấn.

Nhìn thấy cái ấn kí có thể nói là thay đổi cuộc đời mình trên tay Khương Bất Phàm, Long không có thời gian hồi tưởng nó bởi vì hắn cảm nhận được bên trong nó là lực lượng....... lực lượng chung cực vượt xa thực lực của hắn hiện tại, lực lượng đó khiến hắn cảm giác mình bất lực không thể nào chống lại.

“Thánh Tử! Đây là?” Ba lão giả cũng cảm giác được quả Ấn khủng bố mà lên tiếng nghi hoặc.

“Một kiện đồ vật từ xa xưa, nghĩa phụ của ta sau khi mang nó về đã cải tạo nó thành một kiện vũ khí để ta có thể sử dụng, tuy còn quá sớm khi đến Cường Giả lục cấp thì ta mới có thể thôi động được toàn bộ sức mạnh của nó nhưng ta tin rằng với một phần ba sức mạnh của nó cũng là đủ để tiễn đại ác ma xuống gặp Diêm Vương.” Khương Bất Phàm đắc chí với Ấn Kí trên tay nói.

Long kinh hãi vì rốt cuộc hắn cũng biết thứ lực lượng mà mình cảm nhận được là gì....... đó là chân khí của Độc Cô Cầu Bại - một tên Vương Giả trung cấp đấy, hắn tin tưởng rằng một phần ba sức mạnh trong lời Khương Bất Phàm cũng là quá nhiều để diệt sát hắn mười lần, một trăm lần rồi. “Không thể để Khương Bất Phàm dùng nó oanh sát mình được!” Long đã quyết định thế.

“Chẳng phải ngươi rất tự tin vào cơ thể mình sao Ngụy Siêu? Để xem trước kiện vũ khí này của ta thì ngươi đỡ được bao nhiêu phát!” Khương Bất Phàm cười gằng nhào tới, hắn cầm Cửu Long Phi Thiên Ấn chẳng khác gì một cục đá mà đập đến đầu Long một cách trần trụi và thô bạo nhất, dù sao thì hắn còn chưa đủ thực lực để thôi động nó như một kiện vũ khí đúng nghĩa.

“BIẾN NGAY!!!”

Long không thể để thứ kinh khủng đó vào đập đến người mình, hắn gào rống như một con thú dại bỏ qua Âm Dương Hỗn Độn Chưởng từ hai lão giả phía trên mà hai tay hai quyền đầm vào ngực lão giả đang chế trụ cổ mình.

“Ầm! Ầm!.........Răng......rắc......răng......rắc.........”

Ăn hai đấm như hai quả núi đập vào người khiến lão giả không thể chế trụ được Long được nữa mà phải biến thế đỡ đòn, từ đó Long có thể tạm thời lách ra khòi cái Ấn kí đập tới đầu mình thế nhưng Âm Dương Hỗn Độn Chưởng đập tới thiên linh cái cũng là điều hắn không thể tránh khỏi.

“ẦMMMMM!”

Xương sống Long như mún gãy nát trước áp lực khủng bố, Ma Giáp của hắn chỉ có thể chặn lại một phần kình lực nhưng không thể ngăn cản hỗn độn khí đánh vào người như một cơn lũ quét, da thịt của hắn thế mà bị phân giải thành phấn vụn nơi nó đi qua.......

“Bịch!” Nội tạng vỡ nát, ma khí không thể khôi phục khiến Long vô lực khụy ngã trên sàn đấu, Ma Giáp không thể duy trì mà tự tan biến, tình thế của hắn lúc này đã vô cùng nguy hiểm.

“Hắn đã trọng thương...... gϊếŧ hắn...” Cười lạnh trước thế dằn co đã bị phá vỡ, Khương Bất Phàm gào thét ra lệnh.

“Khốn kiếp!” Nằm trên sàn đấu, Long tức giận vì hắn không còn cảm giác được cơ thể mình nữa, hỗn độn khí quả nhiên là lợi hại.........cố gắng liên hệ với Phượng Chi Huyết để thôi động nó khôi phục lại một phần lực lượng, Long có chút mừng rỡ vì Phượng Chi Huyết là đáp ứng hắn rồi, ma khí của hắn đang tái tổ hợp lại dù chậm rãi nhưng chừng đó là đủ để Long có thể di động chân tay cơ mà đối phương cũng là loại người tâm ngoan thủ lạt không cho hắn cơ hội trở mình.

“Roẹt.......Roẹt.......Oành!!!!”

Hai lão giả tiếp tục hợp công một chưởng, Âm Dương Hỗn Độn Chưởng lại đập xuống nơi ngực Long khiến ngực hắn lõm sâu vào, cả người ngụp sâu dưới sàn đấu bê tông, lần này không còn Ma Giáp nên lực lượng mà cái thân xác vừa mới khôi phục được một chút năng lực hành động của Long phải hứng chịu là nhiều hơn trước đến mấy lần, không chỉ nội tạng mà toàn thân hắn kinh mạch cùng xương cốt hắn đều bị hỗn độn khí xâm nhập vào mà phân giải, thương thế lại càng trầm trọng hơn, dù gì ăn hai lần Âm Dương Hỗn Độn Chưởng mà còn chưa chết thì cũng phải nói tính mạng hắn đã rất cứng rắn rồi.

“Haha.... coi bộ hắn đã là đèn cạn dầu, kéo hắn lên..... ta muốn tự tay kết thúc kẻ có được cho là có thể trở thành Độc Cô Cầu Bại thứ hai...... hahaha.....” Khương Bất Phàm ngửa đầu cười lớn đầy vẻ đắc ý.

“Xoạt.....xoạt.....” Theo lệnh của Khương Bất Phàm, một lão giả nhảy xuống hố sâu kéo thân xác Long lên như một bịch rác không hơn, hắn bây giờ dáng vẻ thê thảm tột cùng với những vết thương lớn nhỏ khắp người, từng khúc từng khúc xương gãy nát đâm thủng da thịt lòi ra ngoài với từng đám ma khí thưa thớt nhợt nhạt lượn lờ nơi miệng vết thương, Phượng Chi Huyết như cũ vẫn đang giúp hắn khôi phục thương thế nhưng mà rất chậm rất chậm vì hỗn độn khí vẫn đang tàn phá bên trong thân thể hắn.

Bị lôi cổ xềnh xệch trên sàn đấu, Long thử liên lạc với Đại Ma Hồn lúc này đã yếu nhượt chỉ còn là một quả hắc cầu nhỏ nhỏ tầm viên bi đang ẩn nấp nơi trái tim hắn, hắn bây giờ tính mạng ngàn cân treo sợi tóc và Đại Ma Hồn chính là thứ duy nhất lúc này hắn có thể nhờ cậy. Nhận được mệnh lệnh của Long, Đại Ma Hồn tuy không muốn rời xa Phượng Chi Huyết nhưng dường như nó cũng biết nếu bản thể bị tiêu diệt thì nó cũng sẽ tan biến trong thiên địa này nên nó rất nhanh làm ra quyết định liều chết xông qua những đám hỗn độn khí để tóm lấy Long Cốt cùng Ngọc Tủy.

“Xì........xì........xì......” Sau hai hơi thở, rốt cuộc thì sau khi chịu hy sinh bị phân giải đến còn lại chỉ ngang với một mẩu móng tay thì Đại Ma Hồn cũng thu được Long Cốt và Ngọc Tủy, như một con sói đói khát đứng trước một món ăn mỹ vị, Đại Ma Hồn dùng toàn sức bình sinh cắn nuốt năng lượng chuyển tới thân thể Long. Hai mắt hắn lóe lên tia sáng kỳ dị, Long cảm giác được chút ít năng lượng truyền đến từ Đại Ma Hồn, hắn không lựa chọn khôi phục bên trong thân thể trước mà chuyển toàn bộ ma khí vừa tái tạo đến chống chọi với hỗn độn khí ở hai cánh tay nhằm khôi phục phần nào năng lực hành động, hắn đang chờ đợi thời cơ.

“Ầm!” Rất nhanh khi bị kéo tới trước mặt Khương Bật Phàm, khuôn mặt Long đã bị một bàn chân đạp lên..... nụ cười thỏa mãn nở trên môi Khương Bất Phàm.

“Rầm! Rầm! Rầm!......Rầm!”