Sói Săn Mồi

Chương 312: Đồ nhân diệt Thần đấu Phật (109)

Đôi vai bị bóp nát khiến hai tên Bồ Đề pháp tăng kinh hãi, chúng còn chưa kịp la lên một tiếng thì ma trảo lại quét qua cổ chúng hái xuống hai cái đầu trọc lóc, trên gương mặt chúng vẫn còn nguyên cái dáng vẻ không thể tin được, hai mắt trợn lớn kinh hãi đến tột cùng.

“Oành! Oành!...........Oành! Oành!”

Long đương nhiên sẽ không dừng lại, cả người hắn ma khí bốc chảy phừng phựt ngọn lửa ma hỏa lạnh lẽo khiến những bàn tay đang chạm vào người hắn bị ma khí quấn lấy cắn nuốt, mười tám tên la hán đang dính trên người hắn đương nhiên là thảm nhất....... mười tên ở vòng ngoài còn đỡ còn tám tên vòng trong thì không thoát ngay được mà ma khí quấn thân làm chúng đau đớn rít gào........ đám Bồ Đề pháp tăng bên trên thì sớm sợ mất mật trước cái chết của đồng bọn mà khựng lại nửa nhịp và chừng đó cũng đủ để cơn mưa quyền đầu ập lên người chúng, nắm đầu nào đánh tới cũng khai sơn phá thạch hơn vạn cân lực đạo khiến không gian chấn động.

Đám la hán cuối cùng cũng thoát khỏi người Long nhưng dáng vẻ thê thảm khôn cùng, ánh mắt chúng vẫn còn đó sự sợ hãi đến từ sâu trong linh hồn khi ma khí như ác thú cắn nuốt lấy thân thể mình, đương nhiên có người đi thì phải có kẻ nằm lại, tám tên la hán ở vòng trong thì bốn tên đã bị ma khí cắn nuốt đến cặn bã cũng không còn, bốn tên còn lại thoát được thì cũng đã vô lực tái chiến vì những vết thương lở loét đến rợn người trên cơ thể.

“Bịch..........bịch..........bịch.......”

Tiếp sau đó những cục thịt từ trên trời rơi xuống ngay trước mặt chúng, còn kẻ nào khác ngoài mười tên Bồ Đề pháp tăng đây, nhục thân không mạnh mẽ nhưng phật lực chúng vẫn là có thể bảo hộ chúng mà xóa đi đại lượng kình lực đánh lên bản thân chúng, thế nhưng kình lực của Ma Tôn mạnh mẽ nhường nào chứ? Chỉ một chút ít chạm vào thân cũng đủ để chấn nát nội tạng bên trong của đám pháp tăng và đánh bay chúng, miệng kẻ nào cũng phun đầy máu huyết và mảnh nhỏ nội tạng trông thê thảm vô cùng.

“Các vị! Đại ác ma thực lực mạnh mẽ vượt qua dự liệu, nếu chúng ta không một lần hợp lực thì không thể nào còn mạng để trở về!” Tên la hán đầu lĩnh hướng tới các đội ngũ xung quanh trầm giọng nói.

“Cơ thể hắn quá biếи ŧɦái, chúng ta cùng lắm cũng chỉ có thể chế trụ hắn mà không thể diệt sát được, ta đề nghị các vị Thiếu Lâm cùng Võ Đang ngay sau khi toàn bộ chế trụ được hắn thì xuất ra Thần khí kết liễu hắn.” Nga My đứng đầu Cửu Âm sư thái ngưng trọng nói.

“Được! Được!” La hán đầu lĩnh và Võ Đang chân nhân từ trên cao nhanh chóng truyền tới ý niệm đồng ý, đêm dài lắm mộng tốt nhất một kích thành công.

“Thiếu Lâm các vị la hán đã trọng thương, mong Viên Thượng đạo hữu cùng Bạo Hùng mở đường tới trước, chúng ta ở bên cạnh nhân cơ hội tập kích.” Cửu Âm sư thái nêu ra kế hoạch.

“Haha! Tốt....... có ta cùng Bạo Hùng các vị cứ yên tâm.....” Viên Thượng chính là gã đại hán ngồi trên cổ đầu hắc hùng, nãy giờ hắn đã ngứa tay ngứa chân và cả ngứa mắt đám hòa thượng Thiếu Lâm Tự lắm rồi nên bây giờ có cơ hội tiên phong thì còn gì tốt hơn, nghĩ đến có thể lập uy trước thiên hạ quần hùng là máu huyết hắn sôi trào rồi.

“Trấn áp hắn ta đây vẫn còn có thể.” Thánh Vương trở lại rồi, khuôn mặt đã được băng bó sơ qua nhưng nhìn từ bên ngoài vẫn là mường tượng được sự thể thảm bên trong, y phục Hoa Sơn trên người hắn cũng không còn chỉnh tề như lúc trước mà so ra cũng chỉ hơn đệ tử cái bang trong phim ảnh một chút mà thôi, hình tượng một Cường Giả bát cấp cao cao tại thượng chính thức sụp đổ điều đó làm Thánh Vương không thể nào chịu nổi, cả người hắn bốc lên sát ý tận cùng, hai mắt giận dữ tột độ nhìn chằm chằm lên thân ảnh ở chính giữa như muốn ăn tươi nuốt sống gã.

“Đại.......đại trưởng lão, ngài thương thế vẫn còn chưa hồi phục a!” Châu Nguyệt Linh cũng đã đến, nàng chứng kiến từ đầu đến cuối sự cường hãn bá đạo của Ma Tôn mà chấn kinh, đập bay Thánh Vương, dẹp tan Thiếu Lâm Tự mười tám vị la hán và Bồ Đề pháp tăng mươi hai vị hợp công, đó là chưa kể nghe nói trước đó hắn đã "nuốt sống" một vị Cường Giả bát cấp nguyên lão Thập Lục Tháp.... rốt cuộc tên này thực lực tối cường cỡ nào nàng cực kỳ tò mò thế nhưng nàng biết hiện tại mình mặc dù có một kiện thần khí bảo hộ nhưng cũng không đủ tư cách đứng trước mặt hắn.

“Linh nhi! Hoa Sơn không thể mất mặt được....... cho dù hy sinh cái mạng này ta cũng không thể bôi nhọ danh dự do lịch đại tổ tông Hoa Sơn dùng sinh mạng để đối lấy được, võ giả Hoa Sơn chỉ tiến không lùi.” Thánh Vương nặng nề nói khiến Châu Nguyệt Linh sửng sốt, nàng chưa từng nghĩ đại trưởng lão lại còn có một bộ mặt anh hùng như thế này.

“Đại.....đại trưởng lão, hay là ngài mặc Thanh Phong Y đi.” Châu Nguyệt Linh cảm động trước ý chí của Thánh Vương mà muốn đưa Thanh Phong Y trong người nàng cho lão.

“Không không.....Nguyệt Linh ngươi phải hiểu mình là tương lai của Hoa Sơn, Hoa Sơn đại phái có thể không có ta nhưng không thế thiếu ngươi được, lịch sử Hoa Sơn còn cần những kẻ như ngươi viết tiếp hiểu không? Nhớ..... khi chúng ta động thủ thì ngươi phải trốn, không phải là lùi mà là trốn đi, càng xa càng tốt....... Nguyệt Linh, nhớ lấy lời ta.” Thánh Vương giọng cực độ trầm trọng căn dặn Châu Nguyệt Linh và đương nhiên là chỉ có nàng nghe thấy được lời lão.

“Trốn? Chẳng lẽ?” Châu Nguyệt Linh là người thông minh, nàng nghe được trong lời nói của Thánh Vương có chút gì đó là.... run rẩy... phải, lão là đang run rẩy sao?

Thánh Vương ngoài mặt hùng hồn thế nhưng quả thật bên trong lão đã cảm giác được tử vong đang ngày một đến gần, không chỉ là có lão trong đó mà là toàn bộ những kẻ có mặt ở đây....... là Cường giả bát cấp cho dù không phải là tự lực tu luyện nhưng lão vẫn là bát cấp, cảm nhận của lão với tự nhiên thế nhưng là cường đại hơn võ giả thất cấp không ít nên mẫn cảm với số mệnh...... lão không biết cái uy hϊếp đáng sợ đó là từ đâu, có thể là từ Ma Tôn và cũng có thể là từ phía ngoài mảnh không gian này.

…..........

Thánh Vương cảm nhận không thể không công nhận là thực sự đúng đắn, lão hay những tên võ giả đến đây không biết được khi chúng tiến vào nơi này thì số phận của chúng đều đã được định đoạt, toàn bộ hòn đảo nhỏ đang bị một đội ngũ vô cùng cường đại phong tỏa toàn bộ trên trời dưới đất không một kẻ hở như một bầy cá trong chậu ......... lời nói của Bất Tử Lão Nhân với Long ngày đó vẫn là còn che dấu đi một vế lớn, hoàn chỉnh phải là : “Thánh Vương và toàn bộ sẽ phải nằm lại vĩnh viễn tại hòn đảo nhỏ này”.

Không cần đoán nhiều vì giang hồ lúc này chỉ một thế lực có thể làm được điều này chính là Thập Lục Tháp, đội ngũ lần này được phái ra phải nói là cường đại trong cường đại, 50 tên Cường Giả thất cấp đinh, bát cấp 10 tên và kẻ đứng đầu là một lão già cửu cấp hàng thật giá thật. Thập Lục Tháp có thể mắt nhắm mắt mở để các thế lực trên giang hồ phát triển cho dù là có ngoài sáng hay trong tối nhưng không thể làm ngơ trước những ý định đánh vào mặt mình, một tên lục trưởng lão tuy nhỏ nhoi nhưng vẫn là người đại diện của Thập Lục Tháp ở trong giang hồ, nếu Thập Lục Tháp không thể bảo hộ hắn thì còn kẻ nào tin tưởng, còn kẻ nào dám bán mạng cho Thập Lục Tháp đây?