Sói Săn Mồi

Chương 265: Đồ nhân diệt Thần đấu Phật (62)

“Ui……Thánh Tử sao khuôn mặt lại khó coi như vậy, có phải là đêm qua là ‘vận sức’ quá độ khiến hôm nay có chút đuối sức…….cái này thì Ngụy mỗ có không ít phương thuốc cùng tư thế có thể giúp Thánh Tử chinh chiến không biết mệt mõi…..” Long cười lớn làm Khương Bất Phàm xém chút thổ huyết.

“Ngươi……….ngươi………” Khương Bất Phàm lắp bắp nói không ra lời rồi, ở ngay trước mặt người yêu cùng đông đảo các thế lực hắn lúng túng không biết nên nói cái gì.

“Ngụy Siêu! Chú ý hình tượng của bản thân ngươi, là một trưởng lão của Thập Lục Tháp cao quý lại không biết xấu hổ đề cập đến những điêu dơ dáy trước mặt mọi người vậy sao?” Quy lão vỗ nhẹ vào vai Khương Bất Phàm truyền vào một ít nội lực giúp gã bình tâm lại trong khi mở miếng giáo huấn Long.

“Vị tiền bối này là?” Long thu lại vẻ cợt nhả mà thay vào đó là biểu lộ ra vẻ mặt hoảng sợ nói.

“Lão nhân là hộ vệ của Thánh Tử.” Quy lão cười đáp.

“Hộ vệ? Ta nói này lão tiền bối, ngài thân hộ vệ mà lại để Thánh Tử thân thể cao quý bị vài ba ‘con yêu tinh’ nào đó hút sạch đến nỗi hôm nay mệt mỏi thì thật là……….không được…..không được……..” Long tỏ đáng tiếc nói khiến Quy lão trợn mắt, quả thật là đêm qua Khương Bất Phàm có mây mưa với một nữ nhân nhưng làm gì có chuyện vì tìиɧ ɖu͙© quá độ làm cho hôm nay thất thố……..có điều Khương Bất Phàm nãy giờ còn chưa hết sốc để phản bác nên mặc định là lão cùng với gã bị người ta trùm cho tội lỗi.

“Phàm…..Phàm ca……..” Ở ngay bên cạnh, Đinh Lệ Nhiệt bấu nhẹ cánh tay của gã ra hiệu cho gã nói gì để thanh minh đi……..nàng có chút gấp vì cho dù không tin vào lời gã đàn ông này nói nhưng mà bản tính nữ nhân mà, nghi ngờ vẫn là có.

Khương Bất Phàm luồng cuống đầu óc không đủ dùng, đêm qua hắn quả thật là có chơi gái……hắn sợ…….sợ nói lung tung thì hình ảnh bao năm qua mình gây dựng trong mắt Đinh Lệ Nhiệt cùng giang hồ sẽ đổ vỡ cho nên còn chư dám mở miệng.

“Hắc hắc! Thánh Nữ yên tâm, Thánh Tử cũng đã đột phá đến Cường Giả nên khí lực hồi phục rất nhanh, ước chừng đêm nay thôi thì Thánh Tử đã có thể đại chiến ba trăm hiệp với nữ nhân rồi, quả nhiên là một bậc anh hùng hào kiệt vì chí hướng chinh phục mỹ nhân mà dốc lòng tu luyện……..ta tuyên bố Thánh Tử chính là thần tượng của Ma Tôn này.” Long nói như hét khiến đám người một lần nữa trố mắt nhìn.

“Phụt!” Giận dữ công tâm, Khương Bất Phàm vậy mà không nhịn nỗi nữa phun ra một ngụm tiên huyết, ý từ trong lời nói của Ma Tôn đã qus rõ ràng, hắn dốc lòng tu luyện chỉ là để chơi gái sao?

“Ngươi……….câm miệng!” Quy lão hoảng hốt truyền nội lực giúp Khương Bất Phàm ổn định tâm tình, lão hướng Long quát lên, khí thể bùng nổ đầy uy hϊếp……coi bộ nếu Long không djừng lại thì thật sẽ ra tay trấn áp.

“Im thì………im……….” Long ủy khuất nói, hắn làm động tác khóa phéc-mơ-tuy trên miệng………

Bữa tiệc đang đông vui chỉ vì vài câu nói đã trở thành ảm đạm hết sức, ai cũng biết Ma Tôn dở trò nhưng mà từ đầu đến cuối mong chờ Thánh Tử nói một lời bào chữa hay là dọa nạt Ma Tôn vẫn là không thấy……đã bắt đầu có người hoài nghi Khương Bất Phàm có phải phế vật không vì hắn chỉ vì mấy câu nói bóng gió đã giận dữ công tâm đến phun ra tiên huyết.

…………….ba mươi phút sau………..

Khương Bất Phàm rốt cuộc cũng ổn định lai tâm tình, trong hắn bây giờ chỉ có giận dữ và giận dữ, còn đâu bữa tiệc linh đình ban nãy, còn đâu hình ảnh cao quý của một vị Thánh Tử đầy quyền uy………tất cả đều bị Ma Tôn phá tang hoang chì bằng vài câu nói……..chung quy thì Khương Bất Phàm vẫn là thiếu kinh lịch trong đối nhân xử thế, trước giờ toàn nghe những lời sợ hãi và kính cẩn từ kẻ dưới nên trước một Ma Tôn vô lại hắn là bỡ ngỡ không có biện pháp.

“Ngụy Siêu! Bữa tiệc này ta dùng để tiếp đãi các thế lực thân quen, ngươi không được mời và vẫn dày mặt đến, lại còn mở miệng bôi nhọ bản Thánh Tử………ngươi có biết tội?” Khương Bất Phàm gầm lên.

Long cười khẩy, thời buổi nào còn chơi trò con nít này……..mời lão tử tới rồi nói không mời sao…….thằng oắt con ngươi còn non lắm……..

“Thánh Tử nói chí phải………..tiểu nhân tuy thực lực yếu kém không lọt được vào mắt Thánh Tử nhưng cũng tự nhận biết thân biết phận, thân làm Thập Lục Tháp một trưởng lão sao có thể không đến chúc mừng Thánh Tử một vị cái thế thiên tài có thể đột phá Cường Giả ở độ tuổi này đây……..mong rằng Thánh Tử mạo nguội cho sự đường đột này của tiểu nhân…….” Long cười nói khiến Khương Bất Phàm vừa mới bình tĩnh lại giờ đây gương mặt tím tái vì giận, hắn một tên Cường Giả thất cấp lại tự nhận mình yếu kém sau đó còn khen gã là cái thế thiên tài chẳng phải là ẩn ý châm biếm gã sao.

“Ngụy Siêu! Câm miệng cho bản lão! Đừng tưởng có chút điểm thực lực ấy có thể làm càn coi trời bằng vung…..ở chỗ này không thiếu người có thể một tay xóa bỏ ngươi…….” Quy lão nheo mắt nói, mắt nhìn chằm chằm vào Long sẵn sàng ra tay trấn áp bất cứ lúc nào, ngỡ đâu kêu thằng này đến đây để Khương Bất Phàm được môn phen nhục nhã hắn nhưng mà cử động bất ngờ của Ma Tôn đều vượt qua sự tính toán của mọi người trong đó có lão.

“Phải…….phải…..lão tiền bối dạy rất phải, Ngụy mỗ chỉ mới có chừng ấy điểm thực lực nên luôn biết thân biết phận nào dám trêu chọc các vị tiền bối………haizzz……….tu luyện mấy năm mà mới chỉ được từng ấy thực lực khiến Ngụy mỗ quá đỗi hổ thẹn rồi, đến một cái tiệc mừng ra mắt các vị lão đại thế lực cũng không dám sợ các vị bẩn mắt…….thật là xấu hổ……xấu hổ…….” Long lắc đầu nguầy nguậy than thở.

“Phụt………….phụt………phụt……….” Không nhịn nỗi…….quả thật là không nhịn nỗi nữa………Khương Bất Phàm phun liền ba ngụm máu lớn đương trường, người ta Cường Giả thất cấp còn hổ thẹn không dám tổ chức tiệc còn hắn thì sao…….mới tu ra Cường Giả nhất cấp lại mở tiệc linh đình chẳng phải sống trên thân cẩu sao………..mặt mũi bị đánh trực diện nhưng Khương Bất Phàm không biết phản bác ra sao…..Quy lão cũng gương mặt tái xanh vặn vẹo không mở được miệng.

Đinh Lệ Nhiệt nãy giở ở bên cạnh chứng kiến người yêu giận dữ đến nội thương nên cũng tức tối vô cùng, cho dù nàng không vừa mắt Khương Bất Phàm là đầu óc chậm chạp để người ta xỉa xói nhưng lại càng ghét bỏ Long nhiều hơn vì làm đàn ông mà mồm miệng lại hiểm độc như vậy…….thân là diễn viên nên nàng cũng không thua kém.

“Ma Tôn! Ngươi cũng không nên tự ti, thực lực của ngươi thì mọi người ở đây ai cũng biết nhưng mà cái thân phận nô tài của ngươi thì không bao giờ thay đổi được, cho dù ngươi mạnh đến đâu cũng chỉ là một con chó của Thánh Tử mà thôi……Thánh Tử đột phá đến Cường Giả nhất cấp là việc đáng mừng trong giang hồ võ lâm, bản thân một con cẩu như ngươi đến chúc mừng quả là biết điều, tuy mồm miệng ngươi có chút lợi hại nhưng mà hôm nay ngày vui, Thánh Tử cũng độ lượng không tính toán chút ấy thiệt hơn với ngươi……..lui ra thưởng thức một chút thức ăn đi, toàn là sơn hào hải vị đấy, với cái thân phận thấp kém của ngươi thì có tiền cũng không được ăn đâu nên tranh thủ ăn nhiều một chút……” Đinh Lệ Nhiệt mở miệng