“Keng!” Trong sự kinh hãi của Hữu Mật Sứ, bàn tay Long thế mà dễ dàng chặn đứng song thiết kích sắc bén của hắn mà không hề xuy xuyển. Phía trên, để mặc một cước đánh vào đỉnh đầu mính, cánh tay Long chọt thẳng lên quặp chặc lấy chiếc cổ trắng dài trắng ngần của Tả Mật Sứ.
“……..Hung tàn, bá đạo………” Đây chính là suy nghĩ của toàn thể những người chứng kiến cuộc giao tranh này.
Dương Tuyền ở phương xa mặt mày tái xanh vì hai vị Mật Sứ của La Sát giáo lại dễ dàng bị Ma Tôn đẩ bại, hắn lo sợ mối quan hệ của Dương gia và La Sát giáo sẽ lộ ra ngoài, khi ấy Dương gia chăc chắn sẽ tao ngộ thảm kịch hủy diệt ngay tức thì………dù có chết Dương Tuyền cũng không thể trở thành tội nhân thiên cổ được.
“…….vυ't…..” Bất chấp hậu quả, Dương Tuyền trong ống tay áo có một thứ nhỏ nhắn bay ra hướng thẳng tới chỗ Long.
Hữu Mật Sứ vũ khí bị chặn đứng nhưng nhận ra dấu hiệu của Dương Tuyền thì biết gã đang có một kế hoạch gì đó, tiếp xúc với Dương Tuyền lâu, hắn biết tên này làm việc có phần tin cậy được nên lựa chọn tin tưởng, hắn muốn kìm chân Long thêm một ít thời gian xem Dương Tuyền có thể làm gì.
“……….phốc…………..vυ't………” Nghĩ là làm, Hữu Mật Sứ song thiết kích biến thế, toàn bộ nội lực tập trung vào hai cánh tay để rồi đòn tung ra cứ như hàng vạn ảo ảnh làm người ta thất kinh, cơn mưa kích ập thẳng vào người Long không có một chố trống.
Tay vẫn giữ chặc cổ Tả Mật Sứ khiến nàng không thể động đậy, Long tùy ý để hai thiết kích đánh lên người mình, ma khí phủ đầy lấy nắm đấm còn lại của hắn chuẩn bị cho một đòn kinh thế.
“Xuy………..xuy……….xuy……..” Kích đâm vào thân thể đối phương làm Hữu Mật Sứ tưởng chừng như thành công xuyên thủng kẻ thù nhưng hắn nhanh chóng nhận ra mũi kích chỉ có thể cắt qua một lớp da mỏng bên ngoài mà không thể nào tiến vào bên trong, song thiết kích này cũng không phải là vũ khí bình thường mà là một kiện binh khí được các bậc tiền nhân La Sát giáo tế luyện không biết bao nhiêu năm mà thành đấy, lực sát thương của nó bốn chữ kinh thế hãi tục cũng không ngoa nhưng lần đầu tiên Hữu Mật Sứ cảm thấy bật lực, nếu lúc trước là bị hai bàn tay trần chặn lại thì bây giờ mặc dù đã toàn lực ra tay hắn vẫn không thể đả thương được đối thủ dù chỉ là một vết thương nhỏ, cơ thể của tên này được tạo ra từ thứ gì vậy?……….Hữu Mật Sứ không thể tưởng tượng ra một con người có thể ‘cứng’ đến cỡ này.
………cơ mà Hữu Mật Sứ cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều vì đòn trả đã đến…..
“Ma chấn!” Ở khoảng cách gần, Hữu Mật Sứ ăn trọn một quyền của Long, thân xác hắn như một cục thịt nhão bay ngược ra sau như đạn pháo, ngực hắn lõm hẳn vào một huyết động, ma khí ngay tức thì xâm nhập cắn nuốt tàn phá cơ thể hắn……….đau đớn tột cùng làm Tả Mật Sứ bất tỉnh luôn trên không trước khi rơi xuống đất.
“Chíu…….” Đột nhiên hai mắt Long lóe lên tinh quang khi một thứ gì đó vừa tiến vào cơ thể hắn, chỉ cần dùng tâm trí đi điều tra nội thể một chút hắn phát hiện ra một thứ đồ vật nhỏ chính là vừa tiến vào cơ thể mình, nó thế mà bằng tốc độ cực nhanh bỏ qua ma khí dày đặc mà hướng thẳng tới nơi trái tim hắn xông tới.
Nghĩ bằng đầu gối Long cũng biết kẻ ra tay là ai, nhưng ngay cả hắn cũng không biết Dương Tuyền ra tay khi nào cho nên ra tay với Dương Tuyền lúc này là không khôn ngoan, ra tay trấn áp hai tên này cũng được cho là có phần thái quá rồi, Long biết mình không thể tiếp tục được, để mặc vật nhỏ xâm nhập trái tim và bị Long Chi Huyết cầm tù, Long quay sang nở nụ cười với đám người Huấn gia.
“Huấn Thiên phải không? Gϊếŧ người phải đến mạng ta đã nói là làm, ta gϊếŧ các ngươi Huấn Quý một tên thiếu gia thì bồi cho các ngươi một mạng! Nói đi, ngươi là muốn kẻ nào trong Huấn gia phải bồi mạng cho Huấn Quý?”
Long mở miệng làm Huấn Thiên cùng đám ngươi sau lưng há hốc mồm tưởng mình nghe nhầm, hắn vừa nói cái gì?…….Gϊếŧ người đền mạng mà tên ác ma này không phải đền mạng hắn mà là muốn Huấn gia bồi thêm một mạng nữa? Truyen18.Mobi quỷ thân ơi, trên đời này vẫn còn một tên lưu manh vô lại đến nhường này sao? Huấn Thiên mấy chục năm kinh lịch chưa bao giờ phải đối mặt với một tên ‘khó chơi’ như thế, lão tím mặt cứng họng không biết nói gì, hai vị cao thủ vừa rồi trong tay Long cũng không chịu nổi vài chiêu mà xem ra hắn là còn tùy tiện đánh đấy!
Cách đó không xa, Phàn Doanh và Lâm Hoàng cũng bị sự vô liêm sỉ và vô lại của Long làm cho toát mồ hôi, cả hai đều thầm cảm thấy may mắn vì đối diện với Long lúc này không phải là gia tộc mình.
“Ngụy…………Ngụy đại nhân………..Huấn gia không dám……..mong đại nhân dơ cao đánh khẽ……” Huấn Thiên cay đắng mở miệng muốn nói lời cầu xin nhưng………..
“Cái gì? Các ngươi muốn ta gϊếŧ Huấn ‘Cao’ bằng cách hái đầu của hắn dơ lên, đánh Huấn ‘Khẽ’ đến mẹ hắn cũng nhận không ra? Tuy rằng một mạng bồi một mạng nhưng mà bản tọa không phải người hẹp hòi đáp ứng các ngươi đám người tham lam này. Được rồi! Huấn gia tên nào Huấn Cao, Huấn Khẽ bước ra đây con bà nó nhận lấy cái chết nào!” Long hai mắt trợn lớn nói.
“Bịch!” Huấn gia gia chủ Huấn Cao vừa nghe thấy thì sợ quát bất tỉnh nhân sự gục xuống đất, đám người Huấn gia cũng không khá hơn là mấy khi tên nào cũng bị dọa sợ đế phát run, nướ© đáı không kìm được chảy ròng bên dưới, nếu còn sống hôm nay thì chắc hẳn nửa đời còn lại chúng không thể quên đến sự vô sĩ đến mức tận cùng của Ma Tôn được.
Huấn Thiên cũng gấp đến cực độ, lão biết đây là Ma Tôn đang muốn chơi Huấn gia một vố và lão biết Ma Tôn dám làm, sự hung tàn của tên ác ma này không cần được khảo nghiệm nữa.
“Đại nhân! Lần này Huấn gia biết tội! Huấn gia cũng không chịu nổi lửa giận của ngài, xin đại nhân cho Huấn gia hàng nghìn tính mạng một con đường sống!” Huấn Thiên lão đầu gần đất xa trời cũng khồng để ý mặt mũi mà quỳ luôn trên đất dập đầu trước mặt Long.
“………Uuuuuuuuuuuu…………..” Truyền một tia ma khí vào khóa chặt và làm cô gái trên tay ngất đi, Long quay sang nhìn lấy đám người Huấn gia đầy ý vị………..hắn đang suy xét, nếu Huấn gia ngày hôm nay chịu nhục nhã mà đem lòng thù hận hắn thì dù không phải bây giờ, hắn cũng sẽ tìm cách xóa sổ cái gia tộc này, còn nếu tâm ý đối phương không dám thì hắn cũng sẽ không tà ác đồ diệt những tính mạng vô tội.
“Hắc hắc……..ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây cố sự vẫn còn đó thật làm bản tọa lúc nào cũng lo lắng không thôi, nếu kẻ nào cũng thức thời như Đoàn Ngạn Hồng chẳng phải là quá tốt sao?” Long ngẩn đầu lên trời cao nhìn ánh trắng thầm nhủ nhưng ai cũng nghe thấy, Huấn Thiên gương mặt khó coi biết đây là Ma Tôn ám chỉ Huấn gia.
“Đoàn Dự! Bản tọa là mệt mỏi, muốn về nghỉ ngơi…….mau chuẩn bị xe!” Không chần chờ, Long vác người đẹp trên vai gầm lên với Đoàn Dự làm hắn đang xem kịch hay giật nảy mình.
“Hà hà! Chúc mừng chủ nhân thu được mỹ nữ, nô tài sẽ nhanh chóng chuẩn bị xe để không trễ nãi việc của đại nhân!” Đoàn Dự nhìn vào cơ thể lỗi lõm của nữ nhân trên vai Long mà thầm than lại một người đẹp rơi vào ma trảo, hắn vừa chạy ra ngoài vừa cười hề hề nói vọng lại khiến Long trợn mắt, thằng này dạo gần đây mồm mép lại không có trên dưới gì cả.
………………………..
……………………Huấn gia đến rất nhanh và về cũng rất vội, Dương Tuyền cũng thế, hắn một thân một mình đến nên phải tự dìu lấy Hữu Mật Sứ đi về trông rất thảm hại.
Ba người Lâm gia chứng kiến từ đầu đến đuôi câu chuyện đến giờ vẫn không thể tin nỗi nhừng gì vừa xảy ra trước mặt mình, riêng Lâm Phàm thì đến giờ rôt cuộc đã hiểu rằng vì sao Ma Tôn so với hắn chỉ cách vài tuổi lại có sự chênh lệch lớn lao đến vậy, ở cái thế giới này tuy đầu óc quan trọng nhưng trên hết ngươi phải có thực lực, dưới thực lực tuyệt đối thì bất cứ mưu mô nào cũng chả có tác dụng gì.
……….mười phút sau, căn phòng bí mật nằm sâu trong GOD lúc này chỉ có ba người hiện hữu……..
“Lâm Phàm, cháu nghĩ gì về việc hôm nay?” Lâm Hoàng quay sang hỏi đứa cháu đích tôn và cũng là hy vọng của lão.
“Gia gia…….cháu nghĩ rằng sau hôm nay Huân gia trước mắt sẽ không còn tâm trí để tìm chúng ta gây sự nữa mà sẽ an phận thủ thường một thời gian!” Lâm Phàm sau khi suy nghĩ một hồi mở miệng trả lời.
Lâm Hoàng khóe miệng nhếch lên đầy ý cười cùng với Phàn Doanh…….
“Phàm nhi……..gia gia cháu là muốn cháu nghĩ xa hơn, tình thế chính trị sau hôm nay sẽ thế nào?” Phàn Doanh nhắc nhở làm Lâm Phàm ngẩn người.
“Chuyện này sao! Đương nhiên là với thái độ ban nãy của Ma Tôn đối với Huân gia thì trong buổi phân chia quyền lực của Bộ chính trị thì chúng ta nhất định sẽ dành được lợi thế cực kỳ có lợi so với Huấn gia, đây là bọn chúng tự lấy đá đập vào chân mình!” Lâm Phàm sảng khoái nói.