Sói Săn Mồi

Chương 237: Đồ nhân diệt Thần đấu Phật (34)

“Đám bảo vệ GOD tái xanh mặt mày, chân tên nào cũng bủn rủn trước cảnh tượng kinh dị vừa xảy ra trước mắt, bản thân chúng cũng được gọi là có vài phần bản lĩnh……thế nhưng…….ai? Kẻ nào có thể nhìn ra vì sao Huấn thiếu gia chết? Chúng không biết nhưng chúng tin chắc là một người trong đám người vừa tới đã làm điều đó, chúng cũng không ngu nên nhận thức được đám người này cùng bản thân mình không cùng một cấp bậc.

Bản thân Đoàn Dự cũng sởn gai ốc trước cái chết của tên thiếu gia ngu ngốc kia, càng ngày sự hung tàn của Ma Tôn khiến hắn mỗi lần tháp tùng chủ nhân cứ như thể đang bên cạnh ma đầu hung ác.

“Còn đứng đó làm gì? Vào gọi Phàn lão cẩu ra đây!” Đoàn Dự sợ Long tiếp tục có cử động kinh người nào đó nên quát tháo với đám bảo vệ chậm não.

“Vâng! Tiểu nhân đi báo ngay!” Phùng bảo vệ nhanh trí nhất, thái độ của hắn nhanh chóng biến thành cung kính cúi gập đầu vâng dạ rồi chạy vào trong với tốc độ không khác gì vận động viên điền kinh chạy nước rút.

……………..GOD……..tầng thứ hai, cũng là nơi tiếp đãi các vị khách………

Đại sảnh khá thưa thớt vì bây giờ cũng đã muộn, khách tới cũng đã ổn định trong những khu nhà đánh bạc, nhảy đầm hay tâm sự trai gái rồi nên đi lại chỗ này cũng chỉ còn lác đác vài nhóm nhân viên phục vụ.

Tại một chiếc ghế sa-lông dác vàng cao sang và cũng là chiếc ghế duy nhất tại nơi đây là hai bóng người, một già một trẻ…….

Người già tóc bạc, gương mặt chai sạn đầy những nếp nhăn của năm tháng nhưng đôi mắt lại sáng quắc đầy trí tuệ khác hẳn với dáng vẻ bên ngoài……người trẻ thì anh tuấn bất phàm, ăn mặc comple bảnh bao, ngực đính hoa hồng lịch thiệp khiến nữ nhân mới nhìn là đã muốn có bầu rồi.

“Lâm Phàm! Đại bá muốn nhắc nhở cháu lần cuối cùng, lát nữa tiếp đón đám người kia cháu phải biết cúi đầu, ẩn nhẫn hay nói cách khác là cung kính………ta không biết ông nội cháu muốn cháu làm việc này để làm gì nhưng cháu phải biết rằng họ không phải là những người trước đây khi gặp cháu là xum xuê nịnh nọt lấy lòng mà ở cấp bậc đến ông nội cháu khi gặp còn phải lễ nhượng ba phần” Người già chính là Phàn Doanh đại tổng quản GOD, lão đang nhìn vào người trẻ tuổi bên cạnh mình căn dặn.

“Đại bá! Cháu hiểu mà……gia gia cũng đã căn dặn cháu nhiều lần, cháu cũng đã lớn rồi nên nhận thức được đúng sai, lần này Lâm gia chúng ta muốn có 2 trong số 7 ghế Bộ chính trị cho nên ông nội muốn cháu tiếp đón khách nhân, ý lão nhân gia ngài là cùng người trẻ cho nên có thể có sự tương đồng về tính cách!” Lâm Phàm là thanh niên trẻ tuổi cười nói, hắn là người thông minh, hai chín tuổi đã có ba tấm bằng đại học trong và ngoài nước, bản thân cũng là một đạo giả cấp bậc không thấp cho nên được Lâm gia xác định là người thừa kế, có chăng là hắn chỉ còn thiếu kinh nghiệm đối nhân xử thế.

“Được rồi! Cháu đã nói thế thì đại bá cũng yên tâm, cỗ thân thể này của ta cũng đã gần đến lúc phải dừng lại cho nên nơi này sớm muộn cũng do cháu làm chủ, ta tin rằng cháu sẽ mang đến cho GOD, cho Lâm gia một tương lai tốt đẹp!” Phàn Doanh vỗ vai Lâm Phàm cười nói, lão chứng kiến đứa trẻ này từ nhỏ đến lớn cho nên tình cảm dành cho hắn chả khác nào như người thân ruột thịt.

“Đại bá! Ngài đây vẫn còn tráng kiện vô cùng sao có thể nói thế chứ, thứ mà GOD bao năm qua đã mang tới cho Lâm gia là to lớn đến nhường nào, cháu không đủ tự tin để có thể làm tốt như đại bá đâu!” Lâm Phàm sửng sốt nói.

“Đại tổng quản……….đại tổng quản……….” Đột nhiên tiếng gọi hoảng hốt từ phía cửa lớn làm cuộc nói chuyện giữa Phàn Doanh và Lâm Phàm bị cắt ngang, Phàn Doanh lão già nhíu mày nhìn về phía vang lên âm thanh gọi mình, lão bao năm đều giáo huấn đám người dưới nghiêm ngặt cho nên có lúc nào kẻ dưới lại trở nên sỗ sàng như thế đâu……..có chuyện?

“Đại tổng quản……….đại nhân………đại nhân……..” Là tên bảo vệ họ Phùng, chạy qua cửa lớn hắn trông thấy bóng dáng của Phàn Doanh cho nên vui sướиɠ tột cùng lao tới.

“Phùng Khoảnh! Ngươi từ lúc nào lại trở nên như thế…….ta đã dặn……..” Phàn Doanh nghiêm mặt đang định giáo huấn một phen nhưng nào ngờ tên bảo vệ không để ý đến lời lão mà nói gấp.

“Đại nhân…………Huấn……..Huấn thiếu gia bị người ta đánh chết rồi!” Phùng Khoảnh tái xanh mặt lắp bắp nói.

“Huấn thiếu gia? Là người nào?” Phàn Doanh ngẩn mặt không hiểu chuyện gì xảy ra.

“Là Huấn Quý, cháu đích tôn trực hệ của Huấn gia…….” Phùng Khoảnh nói.

“Ra là hắn, mà kẻ nào đánh chết hắn và ở đâu?” Phàn Doanh nhanh chóng nhớ ra bộ dáng tên thiếu gia ăn chơi lêu lổng của Huấn gia, so với Lâm Phàm quả là một trời một vực.

“Lão nhân gia………hắn bị đánh chết ngay trước cổng vào GOD, chết rất thảm……..” Phùng Khoảnh nhớ lại mà run người lạnh gáy.

“TO GAN! Phùng Khoảnh ngươi thân là đội trưởng tổ bảo vệ lại để khách nhân bị người ta đánh chết ngay trước cửa vào, thật uổng phí tâm tư ta đang định cất nhắc ngươi lên chức vụ cao hơn……….là kẻ nào làm? Đã bắt lại chưa?” Phàm Doanh nghe thấy vội gầm lên quát với Phùng Khoảnh, tuy Lâm gia không sợ Huấn gia nhưng cũng phải có câu trả lời thỏa đáng vì người ta đến GOD để chơi thì Lâm gia với tư cách chủ nhà phải bảo hộ khách nhân là việc phải làm.

“Lão nhân gia…….đối…….đối phương ra tay quá nhanh nên bọn tiểu nhân không kịp phản ứng, bọn họ còn hô to gọi nhỏ danh tự của ngài đòi ngài phải ra tiếp khách!” Phùng Khoảnh đổ mồ hôi nói.

“Bọn chúng quen ta? Đối phương có xưng ra tên họ không?” Phàn Doanh bất ngờ.

“Không xưng danh tính nhưng hình như người đứng ra nói chuyện họ Đoàn, hắn gọi lão nhân gia ngài không một chút tôn trọng, thậm chí còn gọi là…….lão cẩu…….” Phùng Khoảnh cắn răng nói.

“Họ Đoàn? Không tốt! Bây giờ là mấy giờ?” Phàn Doanh thất thố hét lớn làm Phùng Khoảnh cùng Lâm Phàm ngạc nhiên.

“Đại nhân………đã 22 giờ 15 rồi……..” Phùng Khoảnh không biết vì sao đại tổng quản hỏi thế nhưng vẫn thật thà xem đồng hồ trên tay báo cáo lại.

“Khốn kiếp! Đồng hồ bị đứng mà không kẻ nào phát hiện ra sao?” Phàn Doanh nhìn về hướng chiếc đồng hồ dây cót nạm vàng trên tường cao gầm lên, lão đã định đúng 22 giờ là sẽ cùng Lâm Phàm tiến ra tiếp đón khách quý nhưng nào ngờ chiếc đồng hồ dây cót lại ngừng lại trước đó khiến lão trễ giờ, giờ thì lão không cần nghĩ cũng biết Huấn Quý chết trong tay ai.

“Lâm Phàm! Theo ta, cầu mong mọi chuyện còn có thể vãn hồi được!” Không lăn tăn suy nghĩ nữa mà Phàn Doanh gọi Lâm Phàm theo mình, một già một trẻ nhanh chóng tiến về phía cầu thang.

………….

Năm phút sau, rốt cuộc hình bóng Đoàn Dự muốn thấy cũng đã xuất hiện, hắn nãy giờ không biết bao nhiều lần hỏi thăm sức khỏe tổ tông mười tám đời Phàn Doanh rồi, làm không tốt thì ngay cả bản thân hắn trong mắt chủ nhân cũng giảm sút đi không ít.

“Đoàn công tử………….haha………..lão phu thật thất trách………thật thất trách……..” Phàn Doanh vừa bước ra đương nhiên thảm trạng của Huấn Quý lọt vào mắt lão trước tiên, bằng lịch duyệt lâu năm giúp lão dằn lại cảm xúc bỏ qua bước trực tiếp tới hô chào Đoàn Dự đám người.

“Ọe……ọe……..” Lâm Phàm thì không đủ kinh lịch như đại bá của mình, hắn dù muốn nhưng cũng không thể khống chế cảm xúc của bản thân mình mà che miệng vang lên những tiến buồn nôn trong cuốn họng, xuất thân trong một gia tộc đạo pháp gia giáo như Lâm gia cho nên hắn nào chứng kiến cảnh tượng máu tanh như trước mặt bao giờ đâu.

“Hừ! Lão già, lão đã nói thế nào khi gặp ta hả? Cái chó gì mà thiệp mời? Lão thật xem bọn ta chỉ là lũ ruồi nhặng đến đây đánh bạc hay chơi gái?” Đoàn Dự cười lạnh khiến sắc mặt Phàn Doanh biến đổi, lão biết rằng vị đại gia kia hẳn là tức giận rồi……..nghĩ thế nhưng mà nụ cười vẫn không hề tắt trên môi lão, lão cũng đã sống đủ lâu để biết thái độ của bản thân mình lúc này là quan trọng nhất.

“Đoàn công tử! Cho lão phu mười…..không……….một trăm lá gan thì lão phu cũng không dám làm như thế, kỳ thật là do đồng hồ dây cót đột ngột dừng lại cho nên lão phu mới nhầm giờ ra đón các vị, lão phu thay mặt Lâm gia xin lỗi các vị, xin lỗi đại nhân! Lâm Phàm, còn làm gì đó mà không tiến tới bái kiến các vị đại nhân!” Phàn Doanh cười hề hề nói, lão không quên gọi tên Lâm Phàm để xốc lại tinh thần của thằng cháu đang bị sốc bởi thảm trạng của Huân Quý.

“À…………tôi……….tiểu nhân……….Lâm gia Lâm Phàm ra mắt các vị đại nhân, quả thật là do đồng hồ nhưng mà chung quy là Lâm gia có lỗi, mong các vị đại nhân lượng thứ!” Lâm Phàm thân là người có ăn học và thông minh cho nên vừa mở miệng là rất trơn tru.

“Hắc hắc! Ta nói này Phàn Doanh lão đầu, sống trên đời này đến cái tuổi gần đất xa trời như lão mà còn không hiểu đạo lí khách đến nhà phải chào từ trên xuống dưới sao, ở đây ta không phải người làm chủ nha? Các ngươi là muốn gì?” Đoàn Dự hai mắt lạnh lẽo hướng tới Phàn Doanh cùng Lâm Phàm rít giọng.