Sói Săn Mồi

Chương 607: Cửu U Tà Tôn (4)



“Tà Tôn đã bị oanh sát thành cặn bã?” Ở xa xa, một lão giả vuốt lấy chòm râu dưới cằm mà nghi hoặc nói.

“Rất có thể, chiêu thức kinh diễm của hai vị Thiên Địa Minh Sứ quả thật mạnh mẽ ngoài sức tưởng tượng, Thập Lục Tháp quả nhiên vẫn là Thập Lục Tháp!” Một lão già khác trầm giọng đáp.

“Đợi xem đi, thứ bí kỹ Tà Tôn thi triển trước đó cũng thật tà dị, ta không tin tên sát thần này lại dễ chết đến vậy, Ma Đế dám để hắn ra đối mặt với thiên binh vạn mã ắt hẳn cũng là có điểm nắm chắc!”

Lại thêm một kẻ khoác tay nói, toàn bộ đều nhìn chăm chăm vào chiến trường trước mặt với muôn vàn toan tính khác nhau nhưng đều có chung một mong muốn, Thập Lục Tháp cùng Ma Tông đánh nhau càng ác liệt, càng tổn thất nhiều càng tốt.

……

...

“Hắn đã chết?”

Rơi vào trạng thái vô lực, Địa Minh Sứ phải nhờ đến Thiên Minh Sứ hỗ trợ mới không rơi xuống mặt đất như diều đứt dây, ả mệt mỏi mở miệng hỏi đồng bạn.

“Địa!”

Từ chối trả lời, Thiên Minh Sứ cúi xuống nhìn lấy khuôn mặt có vài phần tư sắc của sư muội ôn tồn gọi làm Địa Minh Sứ ngạc nhiên, ả dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn lấy sư huynh.

“Đáng ra… ta phải nói điều này trong hoàn cảnh khác… nhưng, ta thật sợ không kịp nữa… ta… ta thích muội, ta muốn hai chúng ta ở bên nhau trọn đời trọn kiếp… nếu có kiếp sau… muội vẫn sẽ đợi ta chứ?”

Lấy hết can đảm của nam nhi, Thiên Minh Sứ yêu thương nói làm Địa Minh Sứ trợn tròn mắt, ả quên cả thương thế trầm trọng trong người mà sững sờ hồi lâu trước lời tỏ tình của sư huynh.

“Thiên, sao lại đột ngột như vậy?”

Gương mặt đỏ hồng vì xấu hổ, Địa Minh Sứ tựa vào l*иg ngực rắn chắc của nam nhi mà e thẹn hỏi, thái độ đã quá rõ ràng.

“Xin lỗi… chúng ta đã thất bại…” Thiên Minh Sứ cay đắng mở miệng.

“Hahaha… không uổng công bản tọa tạo điều kiện, có thể trước thời điểm tử vong kịp thổ lộ ra những lời tận tâm can cũng đã hạnh phúc hơn rất nhiều kẻ khác, hai người các ngươi đã sẵn sàng đến địa ngục rồi chứ?”

Khói bụi dần tan, một đầu quái vật từ bên dưới miệng hố chậm rãi bò lên, sáu cánh tay giờ chỉ còn lại ba, da thịt bên ngoài đầy rẫy những vết thương nặng nề đến nỗi có thể nhìn thấy cả đầu xương trắng hếu bên trong thế nhưng khí thế của Tà Tôn không một chút suy yếu mà ngược lại càng lúc càng đáng sợ, hắn nhìn đến trời cao nhe răng cười làm toàn bộ sợ hãi.

“Cảm ơn ngươi đã để ta có cơ hội nói ra những lời sau cùng!”

Không một chút tức giận trước lời khinh bạc của đối phương, Thiên Minh Sứ ôm thật chặt lấy Địa Minh Sứ mà nhắm mắt nói lời cảm tạ, ngay khi Thiên Vũ Lưu Tinh bạo tạc thì hắn biết Tà Tôn không chết và vẫn một mực chờ đợi bên dưới, đối phương thừa sức diệt sát hai người nhưng vẫn cho hắn thổ lộ tâm tình trước khi đón nhận cái chết, đã đến tình trạng sức cùng lực kiệt nên trong đầu vị Tiên Thiên tam cấp không còn ý nghĩ phản kháng hay trốn chạy nữa, hắn giờ đây chỉ có một mong muốn là được chết cùng người mình thương mà thôi.

“Thiên… ta cũng…”

Đối phương chưa chết làm Địa Minh Sứ có chút sững sờ nhưng rất nhanh không bận tâm tới nữa, ả dùng toàn bộ sức lực còn lại ôm thật chặt người yêu và không quên những lời tình tứ cơ mà… đáng tiếc là Tà Tôn lại không thiện lương đến hai lần.

“Oànhhh… Phốccc… Phốccc…”

Hai chận dậm mạnh lấy đà, Tà Tôn giải thể Nhị U Tà Thể trở về trạng thái bản nguyên và bắn vọt lên cao như một tia sét đánh ngược lên bầu trời... chỉ một sát na sau, khi mà toàn bộ võ giả Thập Lục Tháp còn chưa hết bàng hoàng thì hai cái đầu máu của Thiên Địa Minh Sứ đã nằm trong tay sát thần rồi, nhìn lấy hai cỗ thi thể không đầu đầy tanh tươi của hai vị Tiên Thiên tam cấp chậm rãi rơi xuống mặt đất như hai miếng thịt nát mà hàng vạn con mắt ngây dại.

“Khốn… khốn kiếp Tà Tôn, ngươi vậy mà dám gϊếŧ Thiên Địa Minh Sứ, Thập Lục Tháp cùng Ma Tông nhất định bất động đái thiên, hôm nay chúng ta nhất định sẽ gϊếŧ sạch bọn tà ma các ngươi để tế bái linh hồn của hai vị Minh Sứ!”

Dưới sự chỉ huy của Tôn Thượng, Thiên Tôn ngay lập tức đứng ra hùng hồn gào thét và cái chết của Thiên Địa Minh Sứ thật đã kích phát tinh thần của đám võ giả Thập Lục Tháp, lần đầu tiên trong đời chúng cảm giác được vị trí của mình bị lung lay dữ dội trước sự quật khởi của Ma Tông, chỉ có diệt đi Ma Đế cùng đám thuộc hạ mới có thể lấy lại vị thế vốn có của Thập Lục Tháp và cũng là chỗ đứng của chúng trên giang hồ.

“Gϊếŧ… Gϊếŧ hắn!”

“Gϊếŧ… Gϊếŧ…”

Tiếng hô gϊếŧ rầm trời, sát ý chỉ vừa mới lắng xuống lại bùng phát mạnh mẽ hơn bao giờ hết, hàng vạn con mắt trợn mở nhìn lấy Tà Tôn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

“Hắc hắc… Rộp… Rộp… Hắc hắc… Đến đây, mau đến đây nếu đám nhãi con các ngươi đủ can đảm…”

Không bị khí thế hùng hồn của hàng vạn tên võ giả trước mặt chấn nhϊếp, Tà Tôn bóp nát hai cái đầu của Thiên Địa Minh Sứ trong tay mà cười gằn đầy dữ tợn, các vết thương trên người sát thần nặng nề đến thế vậy mà giờ đã thay da đổi thịt một cách hoàn hảo, Dịch Cân Kinh đệ lục tầng giúp hắn có mối liên hệ mật thiết với đại tự nhiên mà đặc biệt là đối với đại địa thế nên có thể liên tục hấp thu lực lượng cuồn cuộn đến từ tự nhiên xung quanh nhằm hồi phục nhanh chóng.

“GϊếŧTT!!!”

“OANHHH… OANHHH… OANHHH…”

Lửa giận bốc lên ngùn ngụt, lần thứ hai làn sóng võ giả Thập Lục Tháp tràn tới như sóng dữ muốn nhấn chìm Tà Tôn xuống địa ngục, mười mấy vạn võ giả đến đây giờ chỉ còn hơn tám vạn thế nhưng sống sót đều là đệ tử tinh anh, chiêu thức cùng lực lượng thi triển theo đó đồng đều và mạnh mẽ hơn lần đầu gấp bội phần.

“DỊCH CÂN KINH ĐỆ LỤC TẦNG - TỨ THẬP PHÙ ĐỒ!”

“CỬU U BÁ THỂ QUYẾT, NHẤT U TÀ THỂ - KIẾM MA!!!”

Đề thăng Dịch Cân Kinh đến cực hạn, Tà Tôn thôi động Cửu U Bá Thể Quyết mở ra hình thái tà thể thứ nhất có tên Kiếm Ma, thân hình của Tà Tôn lần này không phình to ra mà co rút lại thành một gã nam tử thon gọn, thiên địa chi khí vận chuyển tạo ra một lớp giáp nhẹ đầy gai nhọn bao phủ quanh người hắn hết sức uy mãnh, Minh Hỏa Thần Kiếm hừng hực hỏa diễm nằm gọn trong tay sát thần và chỉ một sát na sau một người một kiếm cứ thế tiêu thất giữa hư không như một làn gió.

“Hắn… Hắn đâu?”

“Chạy trốn, con bà nó Ma Tông chiến thần lại chạy trốn sao?”



Sự biến mất của Tà Tôn làm Thập Lục Tháp võ giả vô cùng hoảng hốt, chúng cố gắng cảm nhận lấy sự tồn tại của đối phương nhưng thật sự không thể, trong khi những tiếng chửi rủa bắt đầu vang lên thì tại phía sau, nơi những tên võ giả có tu vi yếu nhất lại được đón tiếp một vị khách không mời mà đến…

“Phanhhh!!!”

“Vô Ngã Kiếm - Vạn Kiếm Quy Tông!”

Bước ra từ hư không là một tôn sát thần hừng hực sát ý mà không ai khác chính là Tà Tôn, nếu Nhị U Tà Thể thiên về phòng ngự thì Nhất U Tà Thể chính là thiên về tốc độ, Minh Hỏa Thần Kiếm trong tay hắn không một chút lưu tình quét ra vạn đạo kiếm khí sắc bén bắn về phía đội ngũ Thập Lục Tháp, tử quang sáng chói một góc trời.

“Xuyyy… Xuyyy… Xuyyy…”

“Phốccc… Phốccc… Phốccc…”

Đối mặt trực diện với lưỡi kiếm của Tà Tôn, hơn trăm tên võ giả Thập Lục Tháp ngay lập tức bị kiếm khí cắt thành tứ phân ngũ liệt, máu thịt cùng nội tạng rơi vãi đầy mặt đất nhưng cũng chính nhờ có lá chắn bằng thịt này mà những kẻ phía sau rốt cuộc cũng kịp phản ứng.