Chương 17: Quyết Định Đau Đớn
Sáng hôm sau, khi ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ, Anh Thư đã quyết tâm hơn bao giờ hết. Cô ngồi bên bàn học, không khí trong phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng tích tắc của đồng hồ. Mặc dù đêm qua cô đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng, sự rõ ràng đã đến với cô. Cô hiểu rằng dù quyết định có khó khăn đến đâu, mình vẫn phải đứng lên và chọn lựa một con đường.
Hôm đó, Anh Thư đến công ty với tâm trạng lẫn lộn. Cô bước vào văn phòng, nơi mà những ánh đèn sáng rực và tiếng nói chuyện râm ran của nhân viên khiến cô cảm thấy hồi hộp. Lòng cô nặng trĩu, nhưng quyết tâm trong ánh mắt lại khiến cô trông mạnh mẽ hơn.
“Chào em, Anh Thư,” người quản lý, ông Minh, mỉm cười khi thấy cô bước vào. “Em đã suy nghĩ về dự án chưa?”
“Dạ, em đã suy nghĩ,” Anh Thư nói, giọng cô kiên quyết nhưng cũng lộ rõ sự hồi hộp. “Em… em muốn tham gia vào dự án, nhưng không thể tạm dừng việc học. Em muốn hoàn thành chương trình học của mình trước khi dồn toàn lực vào sự nghiệp.”
Ông Minh hơi bất ngờ, nhưng ánh mắt ông vẫn giữ vẻ thông cảm. “Anh hiểu rằng việc học rất quan trọng, nhưng em hãy nhớ rằng cơ hội này có thể thay đổi cuộc đời em. Tất cả chúng ta đều mong muốn điều tốt nhất cho em.”
“Em biết,” Anh Thư đáp, “Nhưng em cũng không muốn phải hối hận sau này vì đã bỏ lỡ một phần quan trọng trong cuộc sống của mình. Em tin rằng có thể cân bằng cả hai.”
Người quản lý gật đầu, nhưng nét mặt ông không hoàn toàn hài lòng. “Nếu em có thể tìm ra cách để thực hiện cả hai, thì tốt. Nhưng phải nhớ rằng, sẽ rất khó khăn.”
Anh Thư cảm thấy nhẹ nhõm khi cuối cùng đã đưa ra quyết định của mình. Cô muốn chứng minh rằng mình có thể vừa theo đuổi đam mê, vừa hoàn thành việc học. Đó sẽ là một hành trình gian nan, nhưng cô tin rằng sự nỗ lực sẽ không bao giờ là lãng phí.
Sau cuộc họp, cô trở về trường với một cảm giác mới mẻ. Các bạn trong lớp vẫn đang bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới. Nhật Anh thấy cô trở về với một vẻ mặt khác thường, liền chạy đến hỏi.
“Cậu ổn không? Trông cậu có vẻ khác hôm qua,” Nhật Anh nói, ánh mắt tràn đầy lo lắng.
“Tớ đã quyết định rồi. Tớ sẽ không bỏ học. Tớ sẽ tham gia dự án và cố gắng cân bằng cả hai,” Anh Thư chia sẻ.
“Thật tốt! Tớ biết cậu sẽ làm được mà,” Nhật Anh tươi cười, ánh mắt rạng rỡ. “Nhưng cậu cũng nên giữ sức khỏe và không nên để mọi thứ quá tải. Nếu cần, tớ sẽ giúp cậu học.”
“Cảm ơn cậu, Nhật Anh,” Anh Thư cảm thấy lòng mình ấm áp trước sự ủng hộ của bạn. “Tớ thật sự rất trân trọng điều đó.”
Những ngày tiếp theo, Anh Thư cố gắng duy trì sự cân bằng giữa việc học và luyện tập. Cô dành thời gian mỗi ngày để ôn bài và cố gắng tham gia vào các buổi tập nhạc. Dù có lúc cảm thấy mệt mỏi, nhưng cô luôn nhớ đến lý do mình làm điều đó.
Vào một buổi chiều, khi đang chuẩn bị cho bài kiểm tra giữa kỳ, Anh Thư nhận được tin nhắn từ người quản lý. Ông thông báo về một buổi họp quan trọng vào cuối tuần để bàn về kế hoạch cho dự án. Anh Thư cảm thấy hồi hộp, nhưng cũng rất hào hứng.
Ngày hôm đó, cô và nhóm nhạc của mình gặp nhau để thảo luận về kế hoạch. Mọi người đều tràn đầy năng lượng, bàn luận sôi nổi về những ý tưởng mới. Anh Thư cảm nhận được sự đam mê từ từng thành viên trong nhóm, điều này càng khiến cô thêm quyết tâm.
Tuy nhiên, sự căng thẳng không phải lúc nào cũng dễ dàng quản lý. Một buổi tối, khi đang luyện tập tại phòng thu, Anh Thư cảm thấy mệt mỏi đến mức không thể tiếp tục. Cô ngồi xuống ghế, hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần. Các thành viên trong nhóm nhìn thấy cô, liền dừng lại và tiến đến gần.
“Cậu ổn không, Anh Thư?” một thành viên hỏi.
“Chỉ là hơi mệt một chút thôi. Tớ sẽ ổn,” cô đáp, nhưng giọng nói lộ rõ sự mệt mỏi.
Nhật Anh, luôn theo sát bên cạnh, liền động viên cô. “Cậu cần nghỉ ngơi một chút. Đừng để sức ép đè nặng lên mình quá. Có những ngày tớ thấy cậu làm việc quá sức.”
Cảm thấy như mình sắp gục ngã, Anh Thư quyết định nghỉ ngơi. Cô về nhà và dành thời gian thư giãn, đọc sách và nghe nhạc. Đôi lúc, chỉ cần một chút thời gian để bản thân nghỉ ngơi cũng giúp cô lấy lại năng lượng.
Một tuần sau, buổi họp quan trọng đã diễn ra. Anh Thư và nhóm nhạc của cô được mời đến một phòng họp lớn, nơi có sự tham gia của các nhà sản xuất âm nhạc và các thành viên trong ban quản lý. Mọi người đều hồi hộp, nhưng sự háo hức cũng tràn ngập.
Người quản lý bắt đầu giới thiệu về dự án, nêu rõ tầm quan trọng của nó và những mục tiêu mà nhóm nhạc cần đạt được. Anh Thư cảm thấy tim mình đập nhanh khi nghe những thông tin mới. Cô hiểu rằng đây là cơ hội mà cô đã chờ đợi từ rất lâu.
“Chúng tôi tin rằng với tài năng và sự cống hiến của các bạn, dự án này sẽ thành công rực rỡ,” một nhà sản xuất nói. “Chúng tôi kỳ vọng rằng các bạn sẽ mang đến những sản phẩm âm nhạc chất lượng nhất.”
Sau buổi họp, cả nhóm cảm thấy phấn chấn. Họ cùng nhau thảo luận về kế hoạch cho những tuần tới, lên ý tưởng cho các bài hát mới và cách quảng bá chúng. Anh Thư cảm thấy như mình đang sống trong một giấc mơ, nơi mà mọi thứ đều tràn đầy hy vọng và khát khao.
Khi mọi người ra về, Anh Thư chợt nhận ra rằng mình đã đưa ra một quyết định đúng đắn. Cô không chỉ được theo đuổi đam mê âm nhạc mà còn được học hỏi và trưởng thành từ chính những trải nghiệm đó. Sự hỗ trợ từ Nhật Anh và bạn bè đã giúp cô có thêm sức mạnh để vượt qua khó khăn.
Vào một buổi tối đẹp trời, khi ngồi trong quán cà phê với Nhật Anh, Anh Thư cảm thấy vui vẻ hơn bao giờ hết. “Cảm ơn cậu đã luôn bên cạnh tớ. Cậu không chỉ là bạn mà còn là nguồn động viên lớn nhất của tớ.”
“Đó là điều tớ muốn. Cậu xứng đáng với mọi điều tốt đẹp,” Nhật Anh mỉm cười. “Tớ tin rằng, với tài năng của cậu, một ngày nào đó, cả thế giới sẽ biết đến Anh Thư.”
Nghe những lời đó, lòng Anh Thư dâng trào niềm tự hào và quyết tâm. Cô biết rằng dù con đường phía trước có nhiều chông gai, nhưng cô sẽ không ngừng bước đi, theo đuổi ước mơ của mình, và không bao giờ từ bỏ.
Đó là một hành trình mới, đầy hứa hẹn, nơi mà những nỗ lực và đam mê của cô sẽ được ghi nhận.