Những Nốt Nhạc Thanh Xuân

Chương 12: Đối Mặt Với Gia Đình

Chương 12: Đối Mặt Với Gia Đình

Khi bước vào nhà, Anh Thư thấy cả bố mẹ đang ngồi chờ cô trong phòng khách. Ánh mắt họ không giấu được sự nghiêm túc. Cô biết rằng cuộc trò chuyện này sẽ không dễ dàng, nhưng cũng hiểu rằng mình phải đối diện với nó.

Bố cô lên tiếng trước, giọng ông nghiêm nghị nhưng vẫn giữ được sự điềm tĩnh. “Anh Thư, mẹ con và bố đã đọc lá thư của con. Chúng ta cần nói chuyện rõ ràng về chuyện này.”

Mẹ cô ngồi kế bên, ánh mắt có chút lo lắng, nhưng bà không nói gì, chỉ lắng nghe.

Anh Thư ngồi xuống đối diện với bố mẹ, lòng hồi hộp. “Con biết bố mẹ lo lắng cho con. Nhưng con thật sự muốn theo đuổi âm nhạc. Đó là ước mơ của con từ lâu rồi.”

Bố cô nhíu mày, ông thở dài. “Ước mơ thì ai cũng có, nhưng cuộc sống này không đơn giản như con nghĩ. Âm nhạc có thể là niềm đam mê của con, nhưng đó không phải là thứ giúp con có được sự ổn định và tương lai vững chắc.”

Mẹ cô gật đầu, khẽ tiếp lời. “Chúng ta không phản đối con có đam mê, nhưng điều bố mẹ lo lắng là con sẽ bỏ bê việc học hành, tương lai của con sẽ không được bảo đảm. Con còn trẻ, con chưa hiểu hết được những khó khăn phía trước.”

Anh Thư hít một hơi sâu, cô đã chuẩn bị tinh thần cho cuộc trò chuyện này từ lâu, nhưng khi thực sự đối diện với bố mẹ, cô vẫn cảm thấy khó khăn. “Con hiểu điều bố mẹ lo lắng, và con biết con còn trẻ, nhưng con không muốn sống mà phải từ bỏ giấc mơ của mình. Con đã suy nghĩ rất nhiều, và con tin rằng nếu con chăm chỉ, con có thể làm được cả hai: học hành và âm nhạc.”

Bố cô vẫn giữ ánh mắt nghiêm nghị, nhưng mẹ cô dường như đang suy nghĩ nhiều hơn. Sau một hồi im lặng, bà quay sang chồng mình. “Anh, có lẽ chúng ta nên cho con thử một lần.”

Câu nói của mẹ khiến Anh Thư ngạc nhiên. Cô không nghĩ mẹ lại ủng hộ cô như vậy. Bố cô cũng có vẻ ngạc nhiên, ông quay sang vợ. “Em nói gì cơ?”

Mẹ cô cười nhẹ, giọng bà dịu dàng hơn. “Con bé đã rất quyết tâm. Chúng ta có thể đặt ra những điều kiện, nếu con bé không đáp ứng được thì sẽ phải dừng lại. Nhưng nếu chúng ta không cho con cơ hội, có lẽ cả đời này con sẽ không thôi nuối tiếc.”

Anh Thư cảm thấy một niềm hy vọng lóe lên trong lòng. Cô nhìn bố mình, chờ đợi sự đồng ý từ ông.

Bố cô im lặng một lúc lâu, rồi cuối cùng ông nói, giọng ông trầm lại. “Được. Bố sẽ cho con một cơ hội. Nhưng con phải hứa với bố rằng con sẽ không được bỏ bê việc học. Nếu kết quả học tập của con giảm sút, thì mọi chuyện dừng lại ngay lập tức.”

Anh Thư hạnh phúc gật đầu lia lịa. “Con hứa! Con sẽ không để bố mẹ thất vọng.”

Cuộc trò chuyện kết thúc với một thỏa thuận không dễ dàng gì, nhưng ít nhất, Anh Thư đã có được sự chấp nhận tạm thời từ bố mẹ. Đây là bước đầu tiên để cô có thể thực sự theo đuổi ước mơ của mình, và cô biết rằng mọi chuyện vẫn còn rất nhiều khó khăn phía trước.

Ngày hôm sau, Anh Thư gặp Nhật Anh sau giờ học. Cô kể cho cậu nghe về cuộc trò chuyện với bố mẹ, niềm vui xen lẫn lo lắng khi nhận được sự chấp thuận từ họ. Nhật Anh mỉm cười, ánh mắt cậu ánh lên sự ấm áp và tự hào.

“Tớ biết cậu sẽ làm được mà,” Nhật Anh nói, giọng cậu đầy động viên. “Giờ thì chỉ cần cậu tập trung vào buổi thử giọng sắp tới. Đây là cơ hội mà cậu không thể bỏ lỡ.”

Anh Thư gật đầu, nhưng trong lòng cô vẫn còn nhiều lo lắng. Buổi thử giọng sắp tới sẽ quyết định rất nhiều cho tương lai của cô. Cô không chỉ phải chứng minh bản thân với công ty âm nhạc, mà còn phải chứng minh với cả bố mẹ mình rằng cô có thể làm được.

Ngày thử giọng chính thức đến gần. Anh Thư dành nhiều thời gian luyện tập hơn bao giờ hết. Cô đã chuẩn bị một bài hát thể hiện đúng cá tính âm nhạc của mình, và cô biết rằng mình phải cố gắng hết sức để gây ấn tượng.

Trong suốt những ngày luyện tập căng thẳng, Nhật Anh luôn ở bên cạnh cô, hỗ trợ cô bằng tất cả những gì cậu có thể. Cậu không chỉ động viên tinh thần cô, mà còn giúp cô chỉnh sửa từng chi tiết nhỏ trong phần trình diễn.

“Nhật Anh, cảm ơn cậu nhiều lắm. Nếu không có cậu, chắc tớ đã không tự tin được như bây giờ,” Anh Thư nói trong một buổi tập luyện cuối cùng trước ngày thử giọng.

“Cậu không cần cảm ơn tớ. Tớ chỉ muốn cậu thực hiện được giấc mơ của mình,” Nhật Anh đáp, mỉm cười. “Nhớ rằng, khi đứng trên sân khấu, hãy là chính mình. Cậu đã sẵn sàng rồi.”

Những lời nói của Nhật Anh tiếp thêm sức mạnh cho Anh Thư. Cô biết rằng dù kết quả có ra sao, cô đã cố gắng hết mình.

Ngày thử giọng đến, Anh Thư bước vào khán phòng với trái tim đập loạn nhịp. Các giám khảo ngồi trước mặt cô, ánh mắt họ sắc bén và chuyên nghiệp. Cô biết rằng họ không dễ dàng bị ấn tượng, nhưng điều đó không làm cô nản lòng.

Khi nhạc bắt đầu vang lên, Anh Thư thả mình vào từng giai điệu, từng lời ca. Cô không còn suy nghĩ về áp lực, về những lo lắng hay sợ hãi. Trên sân khấu, cô chỉ còn lại âm nhạc, đam mê và giấc mơ của mình.

Sau buổi thử giọng, Anh Thư không biết kết quả sẽ ra sao, nhưng cô cảm thấy hài lòng vì đã dám đối diện và vượt qua nỗi sợ hãi của chính mình. Đây là bước đi đầu tiên trên con đường mà cô đã chọn, và dù con đường ấy còn dài và đầy chông gai, cô biết rằng mình không hề đơn độc.

Bên cạnh cô, luôn có sự ủng hộ của Nhật Anh, và quan trọng hơn, là sự kiên định trong chính trái tim mình.