Sở Dư, với tư cách là một công tước, không phải lúc nào cũng nhàn rỗi. Mặc dù hệ thống nói với cậu rằng cậu chỉ cần ăn, ngủ, và đánh nam chính mỗi ngày là đủ, nhưng cậu quyết định sẽ đảm đương trách nhiệm của một công tước.
Ví dụ như đến doanh nghiệp gia tộc của mình, để kiểm tra tình hình công việc.
Gia tộc Ô Tư đã bám trụ trong đế quốc suốt mấy trăm năm, từ đời công tước đầu tiên theo chân Âu Văn đại đế chinh chiến, truyền lại qua các thế hệ.
Sở Dư là công tước đời thứ mười ba.
Gia tộc này đã tích lũy được vô số tài sản, nhiều đến mức có thể nuôi sống toàn bộ dân số của đế quốc. Số lượng doanh nghiệp dưới tên họ nhiều đến mức ngay cả người đứng đầu cũng không nắm rõ cụ thể có bao nhiêu, trong đó không ít là các địa điểm giao dịch ngầm.
Sở Dư gọi một thuộc hạ mà cậu cảm thấy ưa nhìn nhất tới, hỏi: "Lance, trong sản nghiệp của ta có những nơi nào thú vị không?"
Người đàn ông trầm lặng ngẩng đầu nhìn công tước của mình. Dưới mái tóc màu lanh là một khuôn mặt đẹp trai mang vài nét của dòng máu phương Đông. Rất nhanh, anh tdựa theo sở thích trước giờ của công tước mà báo ra vài địa điểm: "Câu lạc bộ Nhã Ca, Đấu trường Lan Đình, quán bar Dạ Sắc." Đều là những nơi có thể thỏa sức vui chơi hưởng lạc, cũng là các địa điểm giới quý tộc thường lui tới.
Công tước đẹp trai trầm ngâm không nói, một lát sau cậu cười bảo: "Nghe có vẻ thú vị đấy."
Ví dụ như cái đấu trường đó, có lẽ lần sau cậu có thể thử ném nam chính vào đó.
Tuy nhiên, cậu liền từ chối hết các đề xuất đó, rồi tiếp tục hỏi: "Có nơi nào liên quan đến thi đấu cơ giáp không?"
Lance thoáng bất ngờ liếc nhìn cậu một cái, nhưng rất nhanh báo ra một cái tên: "Công ty Cơ Giáp Hồng Nguyệt gần đây đang tổ chức giải đấu, ngài muốn đến xem không?"
Công tước trước giờ chưa từng quan tâm đến những thứ này, nhưng tâm trạng của ngài ấy luôn thất thường, có lẽ gần đây lại đột nhiên có hứng thú với cơ giáp.
Sở Dư nghịch ngợm một con dao găm đính đầy đá quý, trông giống như một món đồ trang sức tinh xảo hơn là vũ khí có thể gϊếŧ người. Cậu mỉm cười: "Tất nhiên rồi."
Lance nhận lệnh, lập tức đi chuẩn bị mọi thứ cho chuyến đi.
Hệ thống tố cáo: 【Cậu vốn không phải là đi thị sát công việc, mà là muốn đi chơi, đừng tưởng tôi không biết dạo gần đây cậu xem bao nhiêu video về các trận đấu cơ giáp.】
Sở Dư cất con dao găm, đột nhiên thở dài, tỏ vẻ mệt mỏi: 【Ta cũng chỉ là muốn hoàn thành nhiệm vụ thôi mà, kẻ phản diện có thể đấu ngang ngửa với nam chính, nhưng ta thì không. Ngươi quên là kiếp trước ta chỉ là một người bình thường nằm trên giường bệnh à?】
【Phải, phải không?】Sở Dư bỗng dưng trở nên chăm chỉ khiến hệ thống có chút không quen.
【Đương nhiên rồi. Dù ta thừa hưởng tinh thần lực và thể lực của nhân vật phản diện, nhưng không có ý thức chiến đấu. Đến lúc giao đấu với nam chính, chẳng phải ta sẽ bị gϊếŧ ngay lập tức sao? Vậy thì làm sao khơi dậy ý chí chiến đấu của hắn được?】
Hệ thống đột nhiên nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, lo lắng nói: 【Không được, cậu tuyệt đối không thể chết sớm, nếu nam chính không được rèn luyện đủ mạnh mẽ, rất có thể sẽ không thể leo lêи đỉиɦ cao được.】
Nó khích lệ: 【Cố lên! Cậu học thật giỏi, cố gắng đánh nam chính tơi tả vào!】
Sở Dư mỉm cười không thành tiếng, hàng mi dài che khuất ánh mắt.
Hệ thống thật dễ lừa, cũng ngu ngốc như nam chính vậy, hai kẻ ngốc!
Cậu bước lên chiếc xe hơi lơ lửng đã được chuẩn bị sẵn, dựa lưng vào ghế ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.
Thế giới này có công nghệ rất phát triển, khắp nơi đều mang màu sắc cơ giới hóa, đủ loại rô-bốt đi lại trên các con phố lớn nhỏ. Ngày nay, tất cả những công việc cấp thấp đều do rô-bốt đảm nhận, chỉ có giới quý tộc vẫn giữ những truyền thống kiêu ngạo, thuê người thật để chăm sóc điền trang và làm việc.
Xe nhanh chóng đến đích, Sở Dư chưa xuống xe đã thấy được khung cảnh náo nhiệt với tiếng người ồn ào.
Cái gọi là cuộc thi đấu cơ giáp, thực ra phần lớn những người tham gia đều thuộc tầng lớp trung lưu và hạ lưu, quý tộc không hề quan tâm đến những thứ này, họ cho rằng việc sử dụng cơ giáp đấu đá là một hành động thô lỗ, là trò của hạng người thấp kém.
Lần này Sở Dư chỉ mang theo một mình Lance. Người đàn ông trầm lặng nhìn quanh quất, cảnh tượng hỗn loạn khắp nơi khiến anh không khỏi cau mày. Gia tộc của anh tuy phụ thuộc vào gia tộc O Tư mà tồn tại, nhưng anh thực sự cũng là một quý tộc. Lúc này, anh đứng chắn trước mặt công tước, dùng cơ thể mình để ngăn những người hạ cấp chạm vào vị công tước cao quý.
Anh định khuyên công tước rời đi, nhưng nhìn thấy nét mặt đầy hứng thú của đối phương, lời chưa kịp nói ra đã nuốt xuống.
Sở Dư nhận ra cảm xúc của anh, nở nụ cười dịu dàng: “Lance, thả lỏng chút, không cần căng thẳng như vậy.”
Thiếu niên xinh đẹp dường như không nhận ra sức sát thương của vẻ ngoài mình, chỉ khẽ cười một cái, không biết đã lọt vào mắt của bao nhiêu người, khiến họ vô thức nuốt nước bọt.
Một vùng bỗng trở nên im lặng thu hút ánh nhìn của những người khác. Một gã đàn ông to con vô tình nhìn qua, ánh mắt lập tức bị hút chặt, dù nghĩ mình nói khẽ nhưng giọng nói lại vang khắp khu vực: “Chà chà, có Omega dám đến chỗ này cơ đấy, nhưng mà Omega này đẹp thật, chỉ hơi cao chút thôi.”
Sở Dư còn chưa phản ứng gì, Lance đã theo tiếng mà nhìn qua, đôi mắt đầy sát ý.
Nhưng ngay sau đó anh bị một bàn tay kéo lại. Nhìn bàn tay mảnh khảnh, lộ ra những mạch máu xanh nhạt đặt trên tay mình, anh bất giác sững người.
Công tước nghịch ngợm nháy mắt với anh, cười nói: “Chúng ta đến để vui chơi mà, đúng không?”
Đôi mắt xanh lục thường ngày toát ra vẻ lạnh lùng, lúc này lại giống như một hồ nước trong veo, rõ ràng phản chiếu khuôn mặt anh.
Nhưng đối phương nhanh chóng chuyển ánh nhìn đi nơi khác, bàn tay đặt trên tay anh cũng thu lại.
Lance cúi đầu, nhìn một mảng da nhỏ ấy, dường như vẫn còn vương lại chút hơi ấm của vừa rồi, và hơi ấm ấy đang dần lan tỏa, như thể ngay lập tức sẽ thiêu đốt lên.
Sở Dư nhanh chóng tìm được nơi đăng ký, không biết là vô tình hay cố ý, trận đấu đầu tiên cậu chọn thách đấu chính là gã đàn ông to con lúc nãy.
Lance vẫn nhíu mày, nhưng không ngăn cản.
Công tước đại nhân vốn luôn độc đoán, là một thuộc hạ trung thành, anh chỉ cần dâng hiến lòng trung thành của mình.
Rất nhanh đến lượt họ lên sân đấu, gã đàn ông bên kia cũng nhận được thông tin về đối thủ của mình, hắn chen qua đám đông, làm khẩu hình miệng với Sở Dư, ý bảo mình nhất định sẽ nương tay, không quá tàn nhẫn với mỹ nhân.
Đáp lại, Sở Dư chỉ khẽ nheo mắt, cười mỉm.
Cậu thả ra con xích mãng đỏ rực của mình, vuốt ve nó, giọng đầy thân thiết: “Bà xã ra ngoài hẹn hò rồi này.”
Hệ thống nhắc nhở: 【Giới tính của Xích Luyện hình như được thiết lập là giống đực.】
Sở Dư đùa cợt nói: 【Yên tâm, sau này ta sẽ còn nhiều “vợ nam” nữa, ngươi phải từ từ quen dần đi.】
Hệ thống cạn lời, không thèm để ý, im lặng nhìn cậu điều khiển cơ giáp nhảy lên võ đài.
Gã đàn ông to con lúc này đã hiểu ra rằng Sở Dư là một Alpha, bởi vì Omega không thể điều khiển cơ giáp. Tuy nhiên, miệng hắn lại càng thêm thô tục, hệ thống loáng thoáng nghe thấy vài từ như "mỹ nhân" và "dịu dàng".
Còn Sở Dư thì chẳng hề quan tâm, cậu thản nhiên bật một bản nhạc valse trong khoang lái, như thể chỉ đơn giản muốn nhảy một bản cùng với cơ giáp.
Chẳng cần phải trải qua trận chiến kịch liệt nào, gã to con kia chỉ có tinh thần lực đạt cấp A, điều khiển một bộ cơ giáp tầm thường, còn chưa kịp phản kháng đã ngã gục dưới chân Xích Luyện.
Sở Dư khen ngợi: "Bà xã làm tốt lắm!"
Xích Luyện đáp lại với giọng hơi ngượng ngùng: "Chủ nhân cũng giỏi lắm."
Ngay sau đó, Sở Dư không kết thúc trận đấu ngay, mà điều khiển cơ giáp tiến tới, từng chút một nghiền nát đầu cơ giáp của đối phương, sau đó là cánh tay, và cuối cùng là đôi chân.
Trong khi gã to con kia bị tổn thương nghiêm trọng về tinh thần, hắn ôm lấy đầu đang đau nhức, nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo vang lên bên ngoài cơ giáp: "Cảm ơn vì đã khen ngợi vẻ đẹp của ta."
Hắn lập tức rùng mình, những suy nghĩ trong đầu trước đó tan biến, thay vào đó là nỗi sợ hãi vô tận.
Đây là một kẻ điên, một con quỷ!
Lance đứng dưới đài nhìn cảnh này, nghĩ rằng công tước vẫn còn quá nhân từ, có lẽ là để duy trì hình tượng quý tộc mà không ra tay quá ác liệt, nhưng loại Alpha hạ tiện này không nên tồn tại. Đôi mắt anh ánh lên vẻ sắc bén, nhớ kỹ khuôn mặt đối phương, quyết định sẽ giải quyết tên rác rưởi này vào một lúc nào đó không có ai nhìn thấy.
Vì vinh quang của gia tộc Ô Tư! Mãi mãi trung thành với công tước đại nhân.
Sau đó, Sở Dư lại lên đài thi đấu hai trận nữa, sau khi đã thỏa mãn thú vui, cậu nhanh chóng cảm thấy chán, và ngồi xem các trận đấu khác dưới đài. Đang định rời đi thì hệ thống bất ngờ thốt lên.
【Wow, tay chân số một của nam chính cũng tới rồi!】
Sở Dư trở nên hứng thú, cậu ngẩng đầu nhìn lên võ đài, lục lại cốt truyện trong đầu, nhanh chóng xác nhận thiếu niên ngông nghênh bên trái chính là tay chân của nam chính.
Người đó cũng dễ dàng giải quyết trận đấu, ngậm điếu thuốc trên miệng, thản nhiên bước xuống đài.
Người này, rất mạnh.
Nhưng với vai trò là bạn từ thuở nhỏ và là tay chân đắc lực của nam chính, đương nhiên phải có sức mạnh tương xứng.
Có lẽ do ánh mắt cậu quá mãnh liệt, đối phương nhanh chóng nhận ra, và liếc ánh nhìn sắc bén về phía cậu.
Khi nhìn thấy mặt Sở Dư, thiếu niên dường như bị bất ngờ, hắn dập điếu thuốc, đẩy những người chắn giữa ra và tiến lại gần.
Lance lập tức trở nên cảnh giác, đứng chắn trước mặt Sở Dư, như thể bất kỳ ai đến gần công tước đều có ác ý, và anh phải như con rồng bảo vệ báu vật để canh giữ công tước đại nhân.
Sở Dư vỗ vai anh, ra hiệu cho anh tránh ra, dịu dàng nói: "Có lẽ cậu ta chỉ muốn kết bạn với ta thôi."
Chẳng mấy chốc, thiếu niên đã đến trước mặt hai người, cười rạng rỡ: "Xin chào, có thể làm bạn không?"
Hắn y như trong sách miêu tả, với đôi mắt và mái tóc màu nâu, trên mặt có vài vết tàn nhang, nhiệt tình, cởi mở, tự do và kiêu ngạo.
Sở Dư đưa tay ra bắt, như một người anh trai hàng xóm thân thiện: "Được thôi."
Hệ thống đầy thắc mắc: 【Cậu kết bạn với tay chân của nam chính làm gì?】
Sở Dư đáp lại: 【Ngươi nghĩ sao?】
Hệ thống ngập ngừng một lát rồi nói: 【Tôi không biết, nhưng... mỗi khi cậu nở nụ cười bất thường thế này, chắc chắn là đang tính toán chuyện gì đó.】
Sở Dư luôn có những nụ cười lạnh, gian xảo, hoặc mang theo ác ý. Đột nhiên lại nở nụ cười giống như một người tốt khiến ai nhìn cũng phải cảm thấy rợn người. Là hệ thống hiểu rõ nhất về cậu, nó biết rằng cậu chắc chắn đang lên kế hoạch gì đó.
Quả nhiên, Sở Dư dùng giọng nói êm ái thốt ra những lời độc địa nhất: 【Nếu nam chính bị người mà hắn tin tưởng nhất phản bội, hắn sẽ đau khổ đến mức nào nhỉ?】