Đi bộ nửa tiếng, Thời Tịch mới đến được trạm tái chế rác thải.
Trạm tái chế rác thải là một nhà kho buôn bán được dựng lên bằng những tấm sắt. Trong nhà kho có vô số kệ, trên các kệ và sàn nhà đều bừa bãi.
Hổ ca, người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ từ thắt lưng trở lên, đang cầm dụng cụ sửa chữa con robot gia đình mà anh ấy vừa nhận được ngày hôm qua. Con robot này chỉ cần sửa chữa một chút sửa là có thể được sử dụng.
Ở hành tinh khác, nó là một thứ rác thải vô dụng là phế phẩm. Còn ở hành tinh này nó lại là đồ cực tốt có thể bán không ít tiền.
"Hổ Ca," một giọng nói giòn tan vang lên.
Hổ Ca dừng động tác trong tay, ngước lên và nhìn thấy một bóng người gầy gò đang đứng ở cửa.
Tiểu ấu tể đỉnh đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai, mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay làm từ quần áo cũ, và một chiếc quần yếm giặt đến trắng bệch, trên vai tiểu ấu tể có một con robot bóng kim loại rách nát.
Tay phải của cô bé cầm theo một cái bao tải nhỏ hơi phồng lên. Vừa nhìn qua, sẽ cảm thấy đứa trẻ này thật sự rất gầy, gầy đến gầy đến mức chỉ còn lại da với xương.
Hổ ca rất quen thuộc với tiểu ấu tể này. Hai năm trước, cô bé đột nhiên xuất hiện ở cái hành tinh rác thải này, bên người không có ai khác ngoại trừ một con robot bị hỏng.
Hổ ca suy đoán cô bé có thể là tiểu ấu tể bị người bỏ rơi, dù sao cũng là đứa trẻ mang hai dòng máu sống không được bao lâu.
Hổ ca buông công cụ trong tay xuống, lắc lắc cái đuôi thật dài của mình đi qua, “A tịch, hôm nay thu hoạch như thế nào?”
Nếu hắn không có nhớ lầm thì hôm nay sẽ có phi thuyền rác thải tới đây.
Thời Tịch ánh mắt rơi vào cái đuôi dài đung đưa của hắn, nghe xong lời nói của hắn, bé mới phục hồi lại tinh thần, lắc lắc đầu, thanh âm khó chịu: “Không tốt lắm.”
Hổ Ca là một con hổ thú tộc loại thú nhân, thân hình cao lớn, vẻ ngoài hung ác và có một vết sẹo dữ tợn trên má phải.
Hổ Ca là người giàu nhất vùng và điều hành một kho tái chế phế liệu.
Thời Tịch ăn dinh dưỡng dịch đều là đổi rác thải nhặt được ở nơi này của hắn.
Cô bé lấy hai linh kiện trong bao ra, mắt trông mong nhìn Hổ Ca, ngữ khí tràn ngập chờ mong hỏi: “Hai cái linh kiện này có thể đổi được bao nhiêu dung dịch dinh dưỡng?”
Hổ Ca lấy ra, xem xét kỹ lưỡng rồi mỉm cười: “Hôm nay vận khí thật tốt, hai cái linh kiện này đều tương đối hoàn chỉnh, có thể đổi bốn bình dung dịch dinh dưỡng.”
Tiểu ấu tể tuổi tác tuy rằng còn nhỏ nhưng thật sự rất may mắn, lần nào cũng có thể nhặt được những thứ hữu ích.
"Thật sao?" Thời tịch nghe được lời này, đôi mắt đột nhiên sáng lên.
Bốn bình dung dịch dinh dưỡng, cộng thêm bánh mì cô bé nhặt được, có thể ăn trong ba ngày.
Từ trong tay Hổ Ca tiếp nhận dung dịch dinh dưỡng, bỏ vào trong bao tải nhỏ, mang theo bao tải cùng Ngũ Ngũ trở lại chỗ ở của chính mình.
Một ngôi nhà gỗ nhỏ cạnh con dốc hoang, cao chưa đầy một mét và rộng chưa đến 80 cm. chỗ ở không lớn, cũng đủ cho Thời Tịch che mưa chắn gió khi ngủ.
Vốn là Thời Tịch dự định học những người khác, đào một cái hang động ở gần núi rác, như vậy đi nhặt rác thải sẽ thuận tiện hơn.
Nhưng là Ngũ Ngũ nói với cô bé tiểu ấu tể không thể ở tại núi rác, ở đó ô nhiễm rất nhiều, điều này không tốt cho sự phát triển của tiểu ấu tể, sẽ sinh bệnh.