Cậu bé nhận ra mình phạm sai lầm, bèn đứng dậy bỏ chạy!
Không ít người tụ tập lại, thấy vậy thì kinh hãi kêu lên: "A! Cô Kiều chảy máu nhiều quá."
Kiều Sở Sở nhìn chằm chằm vào con dao trong tay, chưa hết bàng hoàng.
Dì Triệu đứng bên cạnh ngơ ngác: "Cháu đã cứu bố dì, Sở Sở."
Kiều Sở Sở sững người, nhìn vẻ xúc động của dì Triệu, nghe bà ấy nói: "Rõ ràng là con dao găm này nhắm vào bố dì. Nếu không phải cháu, bố dì đã bị thương rồi, cháu đã cứu mạng ông ấy!"
Kiều Sở Sở: "Không, cháu không..."
Ông cụ Triệu nắm chặt vai cô, lòng biết ơn vô bờ: "Đừng nói nữa, ông đều hiểu, cháu mau đi băng bó vết thương đi!"
Ông cụ Triệu dặn dò con trai: "Lại đi lấy quà cảm ơn Sở Sở cho tốt!"
Con trai nghe lệnh: "Vâng!"
Kiều Sở Sở ngồi trên sô pha trong phòng nghỉ, phía sau đứng đầy người.
Lòng bàn tay cô bị rạch một vết rất lớn, máu tươi tuôn ra không ngừng, trông khá đáng sợ.
Nhưng so với việc cô vừa chết hẳn luôn thò mức độ thương tích nhỏ này đã rất nhân từ rồi.
Điều duy nhất hơi xấu hổ là bị ông cụ Triệu hiểu lầm rằng cô bảo vệ ông.
Con gái ông Triệu là dì Triệu đứng lo lắng bên cạnh: "Sao cháu lại trực tiếp nắm lấy con dao vậy, cháu tránh nó không được à?"
Kiều Sở Sở lắc đầu ngơ ngẩn: "Cháu sợ con dao găm này đâm trúng người khác."
Có thể đâm chết cô thì cũng có thể đâm chết người khác.
Ít nhất phải giảm thiểu tổn thương.
Bác sĩ gia đình cầm lấy tay cô, cẩn thận nói: "Có thể sẽ hơi đau, mong cô chịu đựng một chút."
Kiều Sở Sở gật đầu, tay kia lén nắm chặt góc sô pha.
Có nhiều người nhìn như vậy, nếu kêu lên thì mất mặt quá.
Nhưng khi cồn i-ốt nhẹ nhàng lau vết thương của Kiều Sở Sở, mặt cô đỏ bừng như gan lợn, bàn tay bấu chặt góc sô pha lập tức tái nhợt.
[Đau chết mất! Sao lại đau thế này!]
Các anh trai không hẹn mà cùng biến sắc mặt.
Bùi Du Xuyên không nhịn được nói: "Làm ơn nhẹ tay một chút."
Kiều Sở Sở ầng ậng nước mắt nhìn Bùi Du Xuyên.
Bùi Du Xuyên cứng nhắc nhìn cô, rồi quay đầu đi chỗ khác.
Bác sĩ ra tay nhẹ nhàng hơn một chút.
Kiều Sở Sở không cảm thấy quá khó chịu, nhưng sau khi sát trùng xong, nhìn vết thương trong lòng bàn tay rất lớn, thậm chí còn hơi lộ thịt ra ngoài, vừa kinh hãi vừa buồn nôn.
Mọi người ở đó đều biến sắc mặt: "Chắc phải khâu lại nhỉ."
Bác sĩ gật đầu: "Tôi băng bó sơ cho cô trước, cô nhanh chóng đến bệnh viện khâu lại rồi tiêm một mũi vắc xin phòng uốn ván."