Khi tôi tỉnh dậy thì đã là chiều hôm sau.
Tôi nhìn lên trần nhà, rất lâu mới thu lại những suy nghĩ rời rạc của mình.
Đúng, n n còn không biết bị hắn mang đi nơi nào.
Tôi bật dậy, nhưng ngay khi chân vừa chạm đất, đôi chân mềm nhũn khiến tôi suýt ngã.
Tôi phải dựa vào tường để đứng vững, cảm thấy vô cùng suy sụp.
Bùi Dận, thật là đồ khốn kiếp.
Nhưng tôi không kịp nghỉ ngơi, run rẩy xuống lầu tìm.
"Mẹ!"
n n chạy về phía tôi và nhào vào vòng tay tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng từ từ dịu lại.
Ba bảo mẫu cúi người che chở ở bên cạnh.
"Bạn nhỏ chạy chậm một chút, kẻo ngã."
Tôi ôm chặt n n, hốc mắt cay cay.
" n n, nói cho mẹ biết con đã đi đâu."
n n lắc lắc món đồ chơi trong tay, cười rạng rỡ.
"Rất nhiều, rất nhiều búp bê."
Một bảo mẫu lớn tuổi thấy vậy liền bắt đầu báo cáo cho tôi về giờ giấc sinh hoạt và thực đơn của n n.
"Cô yên tâm, bạn nhỏ rất nghe lời."
"Chỉ có đến tối mới ầm ĩ đòi cô, nhưng Bùi tổng dẫn cô bé đi thăm cô nên không khóc nữa. Lúc ấy cô còn ngủ, bạn nhỏ hiểu chuyện, nói không nên đánh thức mẹ."
"Sáng sớm hôm nay Bùi tổng tự mình dỗ cô bé ăn điểm tâm, sau đó đưa đến trung tâm thương mại mua một xe đồ chơi."
Tôi gật đầu, cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
"Làm phiền các người rồi."
"Vậy chúng tôi đi trước."
Tôi ôm n n đứng dậy, sốt ruột đi ra ngoài.
Giúp việc khó xử nhìn tôi.
"Cô không thể đi ra ngoài được."
"Bùi Dận nói thế phải không?"
"Đúng, Bùi tổng đã dặn..."
"Anh ta hiện tại đang ở đâu, tôi muốn gặp anh ta.”
"Gặp cái gì mà gặp? Đừng tưởng rằng tôi không biết ý đồ của cô."
Một giọng nữ xen vào.
Lâm Thanh Vũ đứng ở cửa chính không biết đến từ lúc nào.
Cô ta cười khinh miệt, trong mắt tràn đầy vẻ thù địch.
"Chẳng phải chỉ là muốn giương Đông kích Tây sao?"
"Nói chia tay, cuối cùng lại quay lại. Sao nào? Nghe nói chúng tôi sắp đính hôn, cô không ngồi yên được à?"
Tôi buông tay bịt tai n n ra, mỉm cười với cô ta.
" n n cùng các dì ra vườn hoa bắt bướm được không, phía sau có nhiều bướm lắm."
Người giúp việc rất tinh ý, thuận theo ôm n n rời đi.
Lâm Thanh Vũ lạnh mặt.
"Đứng lại!"
"Các người nghe lời cô ta làm gì, tôi vẫn ở đây cơ mà."
"Tôi mới là nữ chủ nhân của cái nhà này."
Nhưng người giúp việc chẳng thèm để ý đến cô ta, ngược lại còn bước đi nhanh hơn.
"Xin lỗi cô Lâm, ông chủ đã dặn rồi, tất cả phải đặt trẻ con lên hàng đầu."
Lâm Thanh Vũ còn muốn dây dưa, tôi trực tiếp chắn trước mặt cô ta.
"Cô đã là nữ chủ nhân, vậy cô bảo họ thả chúng tôi rời đi đi."
"Để tôi đi tìm Bùi Dận."
Cô ta đỏ mặt, gượng gạo chuyển đề tài.
"Cô đương nhiên phải đi, nhưng không phải bây giờ."
"Tôi muốn cho Bùi Dận thấy rõ bộ mặt thật của cô."
Tôi cười.
"Vậy cô nhanh lên, tôi không chờ được nữa."
Có trời mới biết, câu này tôi nói là thật lòng, chứ không phải để kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô ta.
Lâm Thanh Vũ nhất thời tức giận, chỉ vào tôi.
"Thẩm Tụng Nghi, cô đừng quá kiêu ngạo!"
Tôi lười nói nhảm với cô ta, xoay người lên lầu.
Những năm ở bên Bùi Dận, tôi đã gặp quá nhiều cô gái muốn leo lên.
Lâm Thanh Vũ ở trình độ này, thực sự là không đáng để ý.
Tôi thậm chí không muốn làm bộ lịch sự với cô ta.
Ai ngờ Lâm Thanh Vũ nhất quyết không buông tha đuổi theo kéo tôi.
"Cô làm gì vậy, buông tay ra!"
Tôi chỉ đẩy ngón tay cô ta ra, nhưng Lâm Thanh Vũ lại ngã thẳng xuống cầu thang.
Nghe tiếng động, tôi nhìn qua, bốn mắt chạm nhau với Bùi Dận.
Thì ra là như vậy.
Cô ta ôm trán bị thương, khóc thành tiếng.
"Chuyện gì xảy ra vậy."
Bùi Dận nhíu mày, trong mắt không có cảm xúc gì.
"Bùi Dận, tôi chỉ nói ra sự thật mà cô Thẩm muốn lừa dối anh, cô ấy liền giận quá mất khôn đẩy tôi."
"Đứa bé kia hoàn toàn không phải con của anh. Cô Thẩm chỉ muốn nhân cơ hội này để quay lại bên anh."
Lâm Thanh Vũ vừa run rẩy yếu ớt, vừa lục tìm trong túi ra một bản giám định ADN.
Bùi Dận tiện tay lật lật, không nhanh không chậm nhìn tôi.
"Thẩm Tụng Nghi, những gì cô ấy nói đều là sự thật sao?"
Tôi nhìn bản giám định, thực sự muốn tặng Lâm Thanh Vũ một giải thưởng người tốt việc tốt ngay tại chỗ.
"Đúng vậy."
"Tôi chính là cố ý đẩy cô ta, tiếc là anh đến sớm quá, tôi chưa kịp gϊếŧ người diệt khẩu."