Nữ Phụ Độc Ác Bỏ Chạy Rồi

Chương 1

Lúc thức tỉnh thân phận nữ phụ độc ác của mình, tôi đang cưỡng chế yêu đương với Bùi Dận.

Đôi mắt của hắn bị cà vạt buộc lại, đôi môi mỏng hơi hé mở phát ra tiếng thở dốc khó chịu.

Phần thân trên trần trụi, nhưng chiếc quần âu vẫn còn phẳng phiu nguyên vẹn.

Vừa gợi cảm vừa cấm dục.

Ánh đèn lờ mờ chiếu lên đường cong cơ bắp quyến rũ của Bùi Dận, khiến má tôi nóng lên.

Hai tay tôi chống ở trên cơ ngực rắn chắc của hắn, cả người ngồi ở trên đùi hắn.

Yết hầu của Bùi Dận chuyển động, cơ bụng lập tức căng lên, gân xanh nổi lên dưới đường nhân ngư.

"Đi xuống."

Hắn say rượu, lại bị tôi chuốc thuốc.

Nhưng khí thế trong âm thanh kia vẫn mạnh mẽ như trước.

Mặc dù tôi biết Bùi Dận lúc này đã không còn sức lực phản kháng, nhưng vẫn bị hắn dọa cho run rẩy.

Chính là sự sợ hãi này, mà tôi thức tỉnh.

Trong nguyên tác, tôi vì tình yêu mà mất hết đi lý trí, hao tổn tâm cơ muốn gả cho Bùi Dận.

Thậm chí không tiếc mạng mà sắp đặt chuốc thuốc hắn.

Sau đó tuy rằng tôi thành công mang thai, nhưng cũng hoàn toàn chọc giận Bùi Dận.

Hơn nữa sau khi nữ chính biết được chuyện này đã cãi nhau với Bùi Dận một trận lớn, tôi đã trở thành vết nhơ cản trở tình yêu của bọn họ.

Cuối cùng tôi hoàn toàn bị Bùi Dận chán ghét, rơi vào kết cục chết thảm ở nước ngoài.

Cú sốc lớn khiến cho tôi cứng đờ tại chỗ, cả người rét run.

Gần như theo phản xạ lăn lộn bò xuống muốn chạy.

Nhưng mới từ trên người Bùi Dận trở xuống, đã bị hắn nắm lấy mắt cá chân kéo lại dưới thân.

Lúc này tôi mới phát hiện, còng tay còng ở đầu giường không biết đã được mở ra từ lúc nào.

Bùi Dận sau khi thoát khỏi xiềng xích, như một con thú dữ đói khát, không thể chờ đợi muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

Hắn nắm cằm tôi, hung hăng hôn lên môi tôi.

Bằng một tư thế mạnh mẽ không thể từ chối, hắn cạy mở hàm răng và xâm nhập vào sâu bên trong.

Nụ hôn này mãnh liệt và dâng trào như một cơn bão đến bất ngờ.

Tôi bị nước mưa bao phủ toàn thân ướt đẫm.

"Chạy cái gì?"

Hắn thấp giọng nở nụ cười, trong lời nói lại không có một chút ấm áp nào.

Bùi Dận thô bạo kéo váy ngủ của tôi xuống, nắm eo tôi đè lên người hắn.

Ngón tay thô ráp vuốt ve xương chậu của tôi trong hai giây, rồi dọc theo thắt lưng trượt lên trên, khiến cho tôi run lên từng đợt.

Nhiệt độ cơ thể nóng rực của Bùi Dận truyền tới, thiêu đốt đến mức hô hấp của tôi trở nên dồn dập.

Trái tim đập mạnh, tôi che miệng không dám phát ra tiếng.

Bây giờ cách duy nhất để cứu vãn là cố gắng không để hắn ta nhận ra tôi.

Bùi Dận lại tấn công càng lúc càng dữ dội, như là cố ý trừng phạt sự im lặng của tôi.

"Sợ sao?"

Hắn ngậm vành tai tôi liếʍ cắn, giọng nói khàn khàn.

Tôi gật đầu liên tục như giã tỏi, hít thở mạnh.

Bùi Dận cảm nhận được động tác của tôi liền giảm tốc độ, chậm rãi nhếch khóe môi.

Ngay khi tôi nghĩ hắn sẽ tha cho tôi.

Bùi Dận không hề báo trước nhấc hai chân của tôi đặt lên vai, mạnh mẽ đẩy hông.

"Muộn rồi."

Khóe mắt trong nháy mắt bị ép ra nước mắt.

Tôi nắm chặt ga giường, rốt cuộc không kiềm chế được phát ra tiếng rêи ɾỉ.

“Tiếng khóc của em nghe thật dễ chịu.”

"Ngoan, lớn tiếng thêm một chút."

"Trốn cái gì, không phải tự tìm tới sao?"

Lăn qua lăn lại đến rạng sáng, Bùi Dận dưới tác dụng của thuốc mê man ngủ thϊếp đi.

Tôi sụp đổ, gắng sức với đôi chân run rẩy, chạy thẳng đến sân bay.