Tuy nhiên, biểu hiện chột dạ này khiến cho nụ cười trên gương mặt của Chu Kiều nhạt đi.
"Tổng giám đốc Cố."
Cố Yến Trì nhìn sang, cười nhẹ nhìn Chu Kiều.
"Tôi thấy vết bong của anh hình như không giống bị nóng trong người." Sắc mặt Chu Kiều hiện lênsự tò mò: "Cho nên, đôi môi của anh có phải là bị cô gái xinh đẹp nào đó cắn yêu rồi phải không?"
Cố Yến Trì: "..."
Cô gái đẹp thì không có nha, mà sói con thì đang có một con ngồi đối diện.
"Khụ!" Cố Yến Trì sặc một cái liền chuyển đề tài nói chuyện: "Lát nữa phải đi ra ngoài sao?""
Còn Chu Kiều thì lại mặc nhiên cho là anh ngầm đồng ý, trong lòng khổ sở, trên mặt thì cười tươi gật đầu: "Ừm."
"Đi đâu, tôi đưa cậu đi." Cố Yến Trì hồn nhiên nói.
Chu Kiều cố tình mỉa mai anh nói: "Hẹn hò."
Cố Yến Trì kinh ngạc, lông mày cau lại.
"Tổng giám đốc Cố có muốn chở nữa không?" Chu Kiều cười xấu xa.
Cố Yến Trì: "..."
"Chỗ tôi cần đến và chỗ của Tổng giám đốc Cố đi không cùng một hướng, thôi không phiền anh đâu, tôi ngồi xe điện ngầm được rồi." Chu Kiều thấy thím Trương bưng bữa sáng ra, bèn đứng dậy chạy lại: "Thím Trương để cháu bê cho!"
"Ôi cậu Kiều chậm thôi, kẻo nóng ạ!" Thím Trương cũng không khác sáo với cậu, chỉ dặn dò cậu cẩn thận.
Chu Kiều vừa đỡ lấy mâm đồ ăn vừa nói: "Thím Trương không cần gọi cháu là cậu Kiều đâu ạ, cháu cũng không phải là cậu chủ gì hết, thím cứ gọi cháu là Chu Kiều hoặc Kiều Kiều cũng được ạ."
Sau khi ăn chút đồ ăn sáng, Chu Kiều không đợi Cố Yến Trì, cầm theo cặp sách ra khỏi cửa.
Song, khi cậu vừa mới ra đến cửa, đã bị Cố Yến Trì ở phía sau vội vã chạy đến túm lấy cổ áo của cậu.
"Tôi chở cậu đi." Cố Yến Trì kéo Chu Kiều đi về hướng nhà xe.
"Không thuận đường mà..."
"Không sao hết." Cố Yến Trì cắt ngang lời nói của Chu Kiều: "Tôi là ông chủ, đi làm muộn tí cũng chẳng sao."
Chu Kiều: "..."
Cuối cùng, Chu Kiều vẫn là bị Cố Yến Trì túm cổ lên xe.
Cố Yến Trì lái xe ra khỏi nhà xe: "Hẹn với ai thế?"
Chu Kiều nhìn Cố Yến Trì bằng ánh mắt kỳ lạ đáp: "Bạn học."
"Để làm gì?" Cố Yến Trì tiếp tục hỏi.
Chu Kiều khựng lại: "Anh đang giám sát hành tung của tôi hả?"
“Ừ." Cố Yến Trì trả lời kiểu như việc đó là lẻ đương nhiên.
"Dựa vào cái gì chứ?" Chu Kiều không phục.
"Dựa vào việc tôi thu nhận cậu." Cố Yến Trì đáp.
"Tôi đâu cần anh phải thu nhận tôi đâu." Chu Kiều cười khẩy.
"Không được." Cố Yến Trì liếc nhìn cậu.
Chu Kiều: "..."
Ok fine, thật không có cách nào giao tiếp với người đàn ông có tuổi mà!
Chu Kiều quả quyết ôm cặp sách quay đâu đi nói: "Đến thành phố thương mại."
"Ừ." Cố Yến Trì lái xe đi: "Cậu vẫn còn chưa trả lời tôi đi làm gì?"
Chu Kiều đảo mắt một vòng, cố ý nói: "Thuê phòng ấy, anh tin không?"
Cố Yến Trì sa sầm mặt xuống.
"Trời tin thật hả?" Chu Kiều cười, dáng tươi cười lại rất hợp với vẻ mặt bên ngoài.
"Chu Kiều." Cố Yến Trì dừng xe tại bên đường, nghiêm túc quay đầu lại nhìn về phía Chu Kiều: "Tuy cậu là con trai nhưng cũng phải biết tự trọng và tự yêu lấy bản thân, không nhất thiết phải hạ thấp bản thân để kɧıêυ ҡɧí©ɧ người khác."
Chu Kiều không nói gì.
Cố Yến Trị lại tiếp tục lái xe ra đường cái: "Còn nữa, hút thuốc không tốt cho sức khỏe."
Chu Kiều vẫn không nói gì, quay đầu đi hướng khác, nhìn khung cảnh lướt nhanh như gió bên ngoài cửa xe , bỗng nhiên có chút phiền muộn.
"Ba tôi còn không thèm quan tâm đến tôi. Tổng giám đốc Cố, anh quản nhiều quá rồi đó!" Chu Kiều hít thở sâu: "Dừng xe!"
"Mới nói cậu có hai câu là tính khí ngang bướng lại nổi lên rồi hả?" Cố Yến Trì không dừng xe: "Ba cậu không quan tâm cậu, thì tôi quan tâm."
"Tôi hai mươi tuổi rồi." Chu Kiều ương ngạnh nói.
"Ừ." Cố Yến Trì gật đầu nói: "Tôi biết rồi."
Chu Kiều: "..."
Cảm giác “đấm vào bông” thật khiến người khác cảm thấy bất lực một cách điên cuồng.
Vừa vô thức định cào cấu ngón tay thì một quả cầu nhung bay đến chỗ cậu.
"Bóp cái này đi." Cố Yến Trì nói.
Chu Kiều: "..."
Chu Kiều nén giận, tàn nhẫn bóp từng cái từng cái khiến cho quả banh nhung trở thành quả banh trọc lông.
"Ừm, không tệ." Cố Yến Trì liếc nhìn một cái: "Lực phá hoại rất dồi giàu, quả banh nhung lần trước sau khi bị cậu bóp nắn đã vứt đi rồi, cái này là cái tôi mới mua."
Chu Kiều: "..."
Cố Yến Trì nhìn cậu một cái, không nói thêm gì nữa, anh thuận tay mở một bản nhạc nhẹ nhàng làm ấm lòng người nghe.
Dần dần, tâm trạng của Chu Kiều cũng trở về yên bình, nhưng cậu vẫn vậy, lắm lúc lại bóp bóp trái banh nhung.
...
Trên đường có chút kẹt xe, hai người chưa đến tám giờ đã rời khỏi nhà, đến thành phố thương mại thì đã chín giờ rưỡi rồi.
Từ xa đã nhìn thấy một học sinh cấp ba rồi, cũng là người anh em duy nhất của Chu Kiều, Trần Cương đang đứng đợi ngay bên đường, Chu Kiều nói với Cố Yến Trì: "Tôi thấy bạn học của mình rồi, anh dừng ngay bên đường là được rồi."
Đợi khi Cố Yến Trì đã dừng xe xong, Chu Kiều mở cửa đã lập tức muốn chạy đi, nhưng lại bị anh đưa tay xuống túm cổ áo quay lại chỗ.
"Anh làm gì vậy chứ, tối ngày cứ túm cổ áo của tôi?" Chu Kiều hậm hực bất mãn nói.
Cố Yến Trì mở cửa xe bước xuống: "Bạn học của cậu ở đâu? Tôi dẫn cậu qua đó."
Chu Kiều cạn lời, vừa bước xuống vừa nói: "Tôi cũng đâu phải là đưa bé ba tuổi đâu!"
Cố Yến Trì: "Ừa, đứa bé ba tuổi có mộng du thì cũng không có bản lĩnh cạy khóa."
Chu Kiều: "..."
Chu Kiều nghiến răng nghiến lợi nắm lấy cánh tay của của Cố Yến Trì.
"Sao thế?" Cố Yến Trì nghi hoặc nhìn cậu.
Chu Kiều tiến đến áp sát vào tai anh nói: "Vậy Tổng giám đốc Cố nhớ cẩn thận nhé, tôi không những mộng du cạy khóa thôi đâu, tôi còn..." Nói rồi cậu đưa ánh mắt như rất thèm thuồng nhìn cơ thể của Cố Yến Trì một lượt: "Dù sao tuy là Tổng giám đốc Cố hơi có tuổi, nhưng rất bảnh bao, vóc dáng cũng rất hợp khẩu vị của tôi."
Miệng mồm thì trêu chọc, trong lòng lại chê: Chỗ nào cũng tốt, chỉ có kỹ thuật là chả làm sao!
Cố Yến Trì: "!!!"
Đợi Cố Yến Trì từ vẻ kinh ngạc hoàn hồn lại, thì Chu Kiều đã ôm cặp sách chạy xa rồi, khoắt tay lên vay của một cậu bạn mặc áo sơ mi kẻ sọc đỏ đen, quần ống rộng rồi hòa vào đám đông.
Cố Yến Trì trợn mắt nhìn hư vô, lát sau anh lại bị chính mình làm cho tức cười, quay người lại đi vào trong xe chuẩn bị nhắn tin cho Chu Kiều, mới nhớ ra là không có số điện thoại hay wechat của đối phương, cũng chỉ đành cam chịu vậy.
Mà ở một bên khác, Chu Kiều hẹn Trần Cương ra ngoài không phải để đi chơi, mà là vì để đi làm thêm.
"Cậu không phải đã được ba của cậu đón về nhà rồi sao? Nhà của cậu cũng đâu có thiếu tiền, sao phải đi ra ngoài làm thêm chứ?" Gia cảnh của Trần Cương thuộc hàng bình dân, nhưng cũng biết rõ gia thế của nhà họ Chu.
Chu Kiều rũ mắt xuống.
Vừa thấy phản ứng này của cậu, Trần Cương chau mày: "Bọn họ..."
"Tớ có thể tự nuôi sống bản thân tớ." Chu Kiều cắt ngang câu hỏi của Trần Cương: "Tiệm cà phê mà cậu nói nằm ở đâu vậy?"
"Ở phía trước không xa, sắp đến rồi." Trần Cương hiểu ý liền kết thúc chủ đề nói chuyện vừa rồi, cậu ấy hỏi: "Tối hôm qua gửi tin nhắn cho cậu nhưng cậu không trả lời, còn tưởng là cậu đã quên chuyện này rồi chứ.""
Thật sự là đã quên rồi, sau đó sáng hôm nay thấy tin nhắn của cậu ấy nên mới nhớ ra...
Chu Kiều gãi gãi tai, chột dạ cười giả nai ha ha. Cũng may dù Trần Cường trông khá thông minh, lanh lợi, sáng dạ đẹp trai, nhưng trên thực tế cậu ấy là tuýp người hời hợt, sơ sài, qua loa nên không phát hiện ra điểm không bình thường ở cậu.
...
Chu Kiều làm thêm tại quán cà phê chưa đến hai ngày đã gặp phải khách hàng là Chu Cẩn Mộc và đám bạn của cậu ta.
Hai bên đối mặt, Chu Kiều bởi vì công việc nên à không muốn dây dưa với cậu ta, nhưng đối phương rõ là đến kiếm chuyện.
Một ly cà phê vừa được bưng lên, Chu Cẩn Mộc đã cầm ly cà phê và lập tức hất vào mặt của Chu Kiều. Dù cho cậu có né tránh kịp, đưa tay lên che chắn thì cằm dưới và cánh tay cũng bị bỏng đỏ một vùng da.
"Chuyện gì thế?" Sau khi tạt cà phê vào người khác, Chu Cẩn Mộc còn đánh đòn phủ đầu, đập bàn đứng dậy: "Chu Kiều, mày con mẹ nó cố tình có đúng hay không? Là nhân viên phục vụ thì phải ra dáng một nhân viên phục vụ, bưng có ly cà phê cũng không vững, con mẹ nó mày là đàn bà hả? Giày của tao dơ rồi, mày nhanh chóng lau sạch cho tao đi. Nếu không chuyện hôm nay không xong với tao đâu!"