Tui Không Phải Alpha Cặn Bã Mà Là Cún Con Ngoan Hiền

Chương 15

Tỉnh táo là cảm giác gì?

Giống như đem một khối sắt đang bị nung đỏ trong lửa, đâm thẳng vào nước lạnh đầy đá, giữa sự giao thoa của nóng bỏng và lạnh lẽo cực độ, làn hơi nước bốc lên xì xèo, một dòng lý trí lạnh lẽo xâm nhập từ bên ngoài vào trong não của Cố Tri Bạch, dần dần xua tan đi màn sương mù đang bao phủ trái tim cô, khiến cô bất ngờ có thể đứng từ góc nhìn của người ngoài để xem xét, để thấu hiểu những điều đã qua.

Lố bịch, phi lý.

Đây thực sự là cô sao? Người từng hạ mình, cầu xin sự ấm áp từ người yêu, có phải là con người kiên định và quyết đoán mà cô từng biết không?

Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, cô như thể bị bỏ bùa, làm ra vô số việc hồ đồ. Khi nhìn lại, cô chẳng tìm thấy chút quen thuộc nào, như thể có ai đó điều khiển cơ thể mình để làm những điều xa lạ ấy.

Cố Tri Bạch sống lại vào một ngày bình thường, một buổi tối bình thường. Cô nhớ rất rõ cách mà mình đã chết, dù luôn là người theo chủ nghĩa duy vật, cô cũng buộc phải thừa nhận sự kỳ diệu của thế giới này.

Cô không thể hiểu được nguyên lý của việc này, nhưng lại vô cùng vui sướиɠ với kết quả. Cô đã trở về trước khi mọi chuyện xảy ra, chẳng phải đây là cơ hội để cô sửa chữa những sai lầm sao?

Cố Tri Bạch dựa vào ban công, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh sao mờ nhạt, đèn đường lấp lánh, xe cộ nối đuôi không ngớt, mọi vẻ đẹp của thế gian đều lọt vào mắt cô. Ánh đèn vàng nhạt nhẹ nhàng phủ lên người cô, tạo ra cảm giác như thời gian bị đông cứng lại. Cả nửa người cô ẩn mình trong bóng tối, che giấu sự lạnh lùng và sắc bén sâu trong đôi mắt.

Cố Tri Dương là một tên ngốc, Giang Chẩm Miên là kẻ tiểu nhân, Diệp Vãn Vãn, một kẻ ngu ngốc chỉ biết hưởng thụ thành quả từ người khác.

Trước đây, cô chưa bao giờ xem em trai mình ra gì, chỉ coi hắn là kẻ vô dụng ăn bám, không ngờ hắn lại có tham vọng đến vậy.

Báo thù là một việc rất tuyệt vời, không nên vội vàng thúc đẩy nó. Khi kẻ thù đang đắc chí, tự cho rằng mình đã thành công, đó là lúc đẩy hắn xuống từ tòa cao ốc, nhìn hắn kinh ngạc và sụp đổ, chẳng phải rất thú vị sao?

Cô đi theo sắp đặt của Cố Tri Dương, đến buổi triển lãm tranh, để gặp “người yêu” của mình. Chuyện xảy ra ngày hôm đó, cô sẽ không bao giờ quên.

Nhưng có điều gì đó đã thay đổi.

Cố Tri Bạch giữ vẻ mặt bình thản, không để lộ sơ hở, mỉm cười lịch sự rời khỏi triển lãm.

Bây giờ, cô nhìn tin nhắn hiện lên trên màn hình, tự mình đi tắm, sau đó mới cầm điện thoại lên, trả lời vài câu bằng giọng điệu trước đây.

Tên tôi là gì?

Cố Tri Bạch cười lạnh một tiếng, cô không biết tên tôi sao? Lại bày ra bộ dạng đáng ghét này.

Cô hít thở sâu một lần, cố kiềm nén cảm giác ghê tởm đang trào dâng, rồi nhắn: “Tôi họ Cố.”

Tin nhắn bên kia đáp lại rất nhanh, “chị Cố ơi.” Kèm theo một sticker mèo nhỏ. “chị Cố có thường đi xem triển lãm tranh không?”

“Thỉnh thoảng, khi rảnh rỗi tôi sẽ đi, để thư giãn tâm trạng.”

—— Tất nhiên là không, tôi đặc biệt đi chỉ vì cô đấy.

Giang Chẩm Miên ôm điện thoại, nằm trên giường, vắt óc suy nghĩ chủ đề trò chuyện. Cô chưa bao giờ nghĩ việc trò chuyện lại khó khăn đến vậy. Hỏi về công việc của chị ấy ư? Lần đầu trò chuyện mà đã tìm hiểu thông tin cá nhân, quá đường đột, quá gấp gáp, không tự nhiên chút nào. Hỏi về sở thích hằng ngày? Càng không ổn, rõ ràng quá tham vọng rồi.

Cố Tri Bạch bên kia dường như nhìn thấy sự bối rối của cô, chu đáo mở ra một chủ đề mới, hỏi cô trông còn trẻ, phải chăng mới tốt nghiệp?

Giang Chẩm Miên: Ha! Chị ấy khen mình trẻ!

Cô cầm gương lên, ngắm nghía khuôn mặt mình một hồi lâu, nhìn vào lớp da căng mịn đầy collagen, không khỏi nở nụ cười hạnh phúc.

Giang Chẩm Miên hoàn hảo đóng vai một sinh viên đầy ngây thơ và thẳng thắn, với giọng điệu nhiệt tình nhưng non nớt, và tràn đầy hy vọng về tương lai và ước mơ. Cô và Cố Tri Bạch cứ thế trò chuyện qua lại.

Không phải là hoàn toàn giả vờ. Càng nói chuyện lâu, cô càng chìm đắm vào đó. Khi nói về ước mơ, đối phương không cười nhạo sự ngây thơ của cô, không dội gáo nước lạnh hiện thực vào, mà vừa đưa ra những lời khuyên thích hợp, vừa khích lệ cô.

Thái độ trưởng thành nhưng bao dung ấy là điều mà Giang Chẩm Miên chưa bao giờ trải nghiệm. Cô càng nói càng phấn khích, cả người như thể uống rượu say, cảm giác choáng váng, say sưa, tràn đầy nhiệt huyết, đến nỗi không còn biết phương hướng nữa.

Tưởng tượng chính là chất xúc tác tốt nhất. Trước khi họ chính thức tiếp xúc, tình cảm của Giang Chẩm Miên hoàn toàn có thể xem là do tự bản thân tưởng tượng ra, cộng thêm sự thôi thúc từ cảm giác muốn giúp đỡ người khác.

Sau khi chính thức tiếp xúc, sự rung động vô hình trở thành bó cỏ khô, còn những lời nói của Cố Tri Bạch như một ngọn lửa, đổ lên bó cỏ ấy, đổ vào l*иg ngực cô, khiến máu cô sôi sục, làm bay hơi cả lý trí.

Một khao khát đã bắt đầu nảy mầm. Đến mức khiến cô nảy sinh cảm giác ghen tị, ghen tị với người tiền nhiệm của mình, ghen tị với Giang Chẩm Miên kia – người có cùng tên họ với cô, người từng sở hữu báu vật quý giá như thế mà lại không biết trân trọng, coi nhẹ và vứt bỏ.

Nhưng không sao, Giang Chẩm Miên nói lời chúc ngủ ngon, im lặng ngắm nhìn từng dòng tin nhắn.

Tôi không phải cô ta.

Bây giờ, cô ấy thuộc về tôi.