Nhân Vật Chính Không Phục, Ta Mặc Kệ

Chương 53: Người Có Tình, Cuối Cùng Cũng Thành Đôi…?

꧁༒• Dịch: hunglv •༒꧂

----------------------------------------

An Dật một phen thao tác, xem như đã cho Dì Chu thấy rõ.

Tiểu tử ngốc này đang khoe của!

“Ôi, lợi hại ghê, đây là điều hòa không khí à, sao vừa vào cửa đã thấy mát lạnh thế này nhỉ?” Dì Chu cầm ba trăm lẻ ba đồng, cũng tiện tay để luôn nồi thịt bò kho tương lên bàn.

An Dật vung tay đắc ý nói: “Không có gì đâu, chỉ là cái điều hòa không khí ô lê bài 2599 thôi, chẳng có gì ghê gớm cả.”

“Có nhiều tiền như vậy à! Vậy không bằng trả nợ trước đi!” Dì Chu vui vẻ cười hỏi.

An Dật: “……”

Thất sách.

Hắn hiện tại mới giật mình bừng tỉnh, tiền thuê nhà tuy đã chia nhau, nhưng có vẻ như hắn vẫn còn thiếu Dì Chu một đống tiền.

“Thịt kho này không nhiều đâu, biết vậy mang nhiều hơn, hai người các ngươi ăn cho đã đi.”

Dì Chu hớn hở cần hai phong Hồng Bao, vừa đi vừa dùng ngón tay kiểm kê, đi lại nhẹ nhàng, cả người như trẻ ra mười tuổi.

Thẩm Mộ Huyền nhìn chằm chằm vào nồi thịt bò kho tương, nuốt một ngụm nước bọt, rồi lại liếc nhìn An Dật như trẻ con mười tuổi: “Ngươi không ăn à?”

An Dật nhìn số tiền còn lại cuối cùng, buồn bã nói: “Không thấy ngon miệng, ngươi ăn đi, ta không thèm.”

Thẩm Mộ Huyền reo lên một tiếng, ăn như gió cuốn.

An Dật nhìn số tiền còn lại, lập tức lại có cảm giác nguy cơ.

Tiền gần như đủ để trả phí thách đấu trong một trận quyền anh ngầm.

“Cái đó, An Dật, ta muốn mua một bộ quần áo.” Thẩm Mộ Huyền mắt sáng rực nhìn An Dật.

Cô như phát hiện ra điểm yếu An Dật, tên này dễ mềm lòng, chỉ cần làm nũng một chút là có tác dụng ngay.

“Ừ, không đủ tiền, chỉ có thể mua một bộ thôi! Ngọa tào, một cân thịt bò mà, ngươi xem ngươi ăn còn lại có bao nhiêu?”

“Ngươi nói không thấy ngon miệng mà!”

“Đây là thịt bò kho tương đó! Ta đã gần nửa năm chưa thấy món này rồi! À, phải tắt điều hòa lại, tiền điện mắc quá.”

……

Thời tiết tháng bảy, thay đổi thất thường.

Sau một trận mưa lớn, bầu trời xanh thẳm như vừa được tắm rửa, sáng bóng như nước.

Phố phường nhộn nhịp.

Tần Dao ngồi xổm xuống, đưa tay vuốt ve một chú mèo nhỏ trong vũng bùn, sau cơn mưa to, nó bẩn thỉu, lông lá rối bù.

“Đói bụng không, ta có thịt gà đây, ngươi nếm thử nhé.” Tần Dao cẩn thận xé thịt gà thành từng miếng nhỏ, để trong lòng bàn tay, từ từ đưa đến miệng chú mèo.

“Bẩn quá đi.” Bên cạnh, Lâm Thần lên tiếng.

Tần Dao liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi mới bẩn ấy! Cởϊ áσ khoác ra đi.”

“Tại sao phải cởϊ áσ khoác của ta.”

“Nói nhảm nhiều vậy làm gì!”

Theo yêu cầu của Tần Dao, Lâm Thần cởϊ áσ khoác trong trạng thái không tình nguyện.

Tần Dao cẩn thận dùng áo khoác của Lâm Thần, bế chú mèo nhỏ lên: “Ta biết không thoải mái lắm, nhưng phải chịu khó một chút nhé, ở đây đợi một lát.”

Lâm Thần: “……”

“Áo khoác đó đắt lắm, muốn đòi bồi thường!” Lâm Thần nói một cách nghiêm túc.

“Một cái áo khoác thôi mà, duyệt.” Tần Dao ôm chú mèo nhỏ, ngâm nga bài hát đi phía trước.

Trên con đường này, như một bức tranh phong cảnh tĩnh lặng.

Phía sau là vẻ mặt âm trầm của Lâm Thần.

Còn phía sau nữa là gương mặt kích động của lão quản gia.

“Không dễ dàng, không dễ dàng chút nào a!”

Quản gia Phúc Bá, nhìn Tần Dao và Lâm Thần bên nhau, kích động đến mức suýt rơi nước mắt.

Cuối cùng cũng có bước tiến triển, hai người họ cuối cùng có thể bình thường đi bên nhau.

Hơn nữa, giờ họ nói chuyện không phải là xông vào đánh ngay, mà thường đợi nói thêm vài câu nữa rồi mới ra tay.

Dù sao, Phúc Bá cũng rất vui vẻ.

Phá băng đã có bước tiến triển đầu tiên, chuyện tiếp theo sẽ thuận lý thành chương.

Là quản gia Tần gia hơn ba mươi năm, Phúc Bá tự nhiên biết Tần tổng tại sao lại muốn Lâm Thần làm vệ sĩ thân cận cho Tần Dao. Đó đều là có ý đồ cả.

Tần tổng muốn thu Lâm Thần làm con rể, ông nhìn trúng năng lực của Lâm Thần, càng coi trọng thế lực phía sau của cậu. Có lẽ Lâm Thần cũng không biết, thế lực phía sau mình khủng khϊếp đến mức nào.

Nghĩ đến đây, Phúc Bá khẽ thở dài. Người trưởng thành trong thế giới này chỉ nói đến lợi ích.

Tần Dao và Lâm Thần, cho hai người ở bên nhau, càng giống như mối quan hệ lợi ích song phương.

Dù họ hiện tại có thấy ngứa mắt nhau, nhưng Tần tổng thật sự rất mong họ có thể thành đôi. Nhìn hai người đi trước đi sau, Phúc Bá lộ ra nụ cười.

Hắn cảm thấy Lâm Thần cũng không tệ lắm, có đầu óc, có quyết đoán, bản thân lại là người xuất thân quân đội, thể chất cực kỳ mạnh mẽ.

Ngoài việc không thích nói chuyện, hơi lạnh lùng, thì không tìm ra điểm nào không ổn, hắn thấy phối kết duyên với đại tiểu thư cũng không tệ lắm.

Ngược lại so với lần trước gặp phải cái tên lưu manh ở chợ đêm!

“Ê, dừng lại, ta muốn bộ y phục này.” Lâm Thần dừng chân, chỉ vào trong tủ quần áo của cửa hàng.

Tần Dao nhìn giá, lập tức nổi giận: “Chết tiệt, bộ y phục này hơn vạn, có thể mua một trăm bộ của ngươi đấy!”

Lâm Thần lạnh nhạt phản bác: “Ngươi đã đáp ứng là sẽ bồi thường mà.”

“Ngươi đây là đang lừa đảo, ngay tại chỗ tăng giá!”

Nhìn hai người sắp cãi nhau, Phúc Bá vội vàng chạy qua khuyên giải: “Không cần làm tổn thương hòa khí, chỉ là một cái áo khoác thôi, để tôi lo.”

“Phúc Bá, hắn là Bảo Tiêu, sao ông lại luôn bênh vực như thể hắn là thiếu gia vậy?” Tần Dao nhỏ giọng thì thầm.

Phúc Bá cười ha hả: “Lâm Tiên Sinh là người mà Tần tổng vất vả lắm mới mời được, là khách quý, tiểu thư cũng nên rộng lượng hơn một chút.”

Tần Dao bĩu môi.

Một trăm triệu, chỉ để mời cái tên này về làm Bảo Tiêu?

Phúc Bá thì chủ yếu là muốn tác hợp cho hai người này.

Người ta vẫn nói, nhà ven hồ thì hưởng ánh trăng trước tiên! Lâu ngày sinh tình.

Đều là những người đẹp trai, xinh gái, chỉ cần một thời gian nữa, cũng không sợ họ không có tình cảm.

Lại nói, nhìn kỹ lại thì hai người như Kim Đồng Ngọc Nữ, thật là có tướng phu thê……

Bỗng nhiên, Phúc Bá đang cười tủm tỉm thì ánh mắt ngưng lại.

Hắn vừa mới phát hiện một điều, nhìn bề ngoài, Lâm Thần và Tần Dao có chút giống giống nhau, nhất là ánh mắt và cái mũi, nhìn kỹ thì khá giống nhau……

Lúc này, Phúc Bá liên nghĩ tới điều gì, lại nhớ hai mươi năm trước, Tần tổng hình như đã xuất ngoại……

“Ngưng, ngưng, nghĩ lung tung gì thế.”

Phúc Bá vì suy đoán của mình mà hơi lo lắng, mồ hôi trên trán không ngừng chảy ra.

Chắc chắn là giả, Tần tổng còn trông cậy vào Lâm Thần làm con rể, sao có thể.

“Phúc Bá, sao mặt ông lại ra nhiều mồ hôi thế, xảy ra chuyện gì à?” Tần Dao có chút tò mò hỏi.

Phúc Bá vội vàng giật cà vạt và quạt gió: “Không có, không có gì, chỉ là hơi nóng, trời quá nóng ha ha.”

Càng nhìn, Phúc Bá càng thấy hai người trẻ này có gì đó giống nhau, ông thừa nhận mình đã thật sự bối rối, và nghĩ rằng có lẽ nên báo lại với Tần tổng một chút.

Dù hắn cũng cảm thấy ý nghĩ này là vô căn cứ, nhưng cuối cùng vẫn phải xác định một chút mới yên tâm.

Lâm Thần cảm thấy có chút kỳ quái.

Phúc Bá rõ ràng có chút chột dạ, nhưng không biết tâm tư của hắn đang nghĩ gì.

“Chỉ hơi nóng thôi.”

Tần Dao nhìn ánh nắng chói chang, đưa áo khoác cho Lâm Thần: “Ngươi cầm lấy, ta đi mua chút đồ ăn cho mèo.”

“Ta là Bảo Tiêu, không phải Bảo Mẫu.”

“Đưa ngươi cầm thì cầm đi, có nghe thấy không! Còn muốn mua áo khoác không?”

Đường đối diện.

Một chiếc xe thương vụ màu đen, bên trong người đàn ông đeo kính râm lặng lẽ cầm máy nhắn tin, cũng chậm rãi khởi động ô tô.

“Tần Dao đã rời đi, người bên kia chuẩn bị!”