Nhân Vật Chính Không Phục, Ta Mặc Kệ

Chương 37: Chị Đại Xinh Đẹp

꧁༒• Dịch: hunglv •༒꧂

----------------------------------------

Sau khi ngăn cản cú đấm của A Phúc bằng một chưởng, An Dật giơ ngón trỏ lên, lắc lắc trước mặt A Phúc.

Đây là một cử chỉ đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ!

Rõ ràng, A Phúc đã bị chọc tức, hắn thu hồi nắm đấm, tích tụ sức mạnh, rồi tung một cú đấm mạnh mẽ hướng thẳng vào mặt An Dật.

Nhưng trước khi cú đấm kịp phát ra, An Dật đã nhanh hơn, khuỷu tay của hắn lao mạnh vào l*иg ngực của A Phúc.

Hự … !

Thân hình cột điện của A Phúc bị rung chuyển, hắn lùi về sau một bước!

“Vẫn chưa hết đâu! Đây mới là đòn sát chiêu!” An Dật đột ngột xuất hiện sau lưng A Phúc, tung một cú quét chân đá thẳng vào lưng hắn.

Ban đầu, A Phúc chỉ lùi được một bước, nhưng cú đá này khiến cả cơ thể khổng lồ của hắn bị đá bay ra ngoài.

A Phúc bay thẳng bốn đến năm mét, đâm vào cửa kính của siêu thị. Kính không chịu nổi sức mạnh của A Phúc, vỡ vụn thành từng mảnh.

"Quả là cứng cỏi." An Dật vừa vuốt khuỷu tay vừa nhăn mặt, nhe răng nói.

Khâu Húc, ngồi đó với cổ nghiêng, nhìn cảnh tượng này mà choáng váng. Hắn biết rõ A Phúc mạnh cỡ nào. Trước đây, từng có mười lăm vệ sĩ cùng hợp lực tấn công A Phúc, nhưng tất cả đều bị hắn quật ngã chỉ một mình.

Sức mạnh của A Phúc đến mức có thể nhấc bổng cả một chiếc xe hơi, kinh khủng đến mức không giống con người. Thế mà giờ đây, chính A Phúc lại bị An Dật đá bay ra khỏi siêu thị.

Nữ quản lý siêu thị đau lòng đến mức muốn khóc, ánh mắt nhìn An Dật đầy sợ hãi lẫn căm hận. Cửa kính của siêu thị đã vỡ! Thiệt hại lần này quá lớn!

Soạt!

Thân hình to lớn của A Phúc từ đống kính vỡ bò dậy. Cao đến hai mét hai, hắn trông như một người khổng lồ.

"Quả là một cú đá mạnh, lực của ngươi hiện giờ còn mạnh hơn lúc nãy nhiều." A Phúc ồm ồm nói.

Hắn có thể cảm nhận được rằng lúc này, mỗi cú đánh của An Dật, dù là ra đòn hay nắm bắt cơ hội, đều vượt trội hơn hẳn so với lần giao đấu trước. Đặc biệt là cú đá từ phía sau vừa rồi, lực mạnh đến mức đáng kinh ngạc. So với lúc giao đấu trước, hắn mạnh hơn ít nhất năm phần.

An Dật mỉm cười.

Cú đánh từ phía sau đã kích hoạt kỹ năng bị động của [Môn Côn], tăng cường sức mạnh lên 150%. Đòn đánh đó không phải chỉ để làm cảnh.

Ban đầu, chỉ có thể đá A Phúc lùi vài bước, nhưng với lực được tăng thêm một nửa, giờ có thể đá hắn bay ra ngoài.

An Dật ngạo nghễ nói: “Đối phó với ngươi, không cần phải dùng toàn lực! Tiếp tục nào!”

Vừa rồi, hắn đã tiêu tốn hết điểm Ác Lực. Kỹ năng đấu vật của hắn cũng đã từ Lv1 tăng lên Lv2, điều này mang lại sự khác biệt lớn.

Với con mắt hiện tại, hắn có thể thấy rõ các sơ hở trong phòng thủ và tấn công của A Phúc.

Hơn nữa, quan trọng nhất là kỹ năng [Ngự Khí Thuật] của hắn đã được nâng lên Lv2, khiến hắn vô cùng háo hức muốn thử xem cường hóa sẽ mang lại kết quả gì.

“A Phúc, nếu ngay cả tên nhóc này mà ngươi cũng không giải quyết được, thì ta sẽ đuổi việc ngươi! Tiền lương trước đây cũng đừng mơ nhận được, tiếp tục làm kẻ lang thang nhặt đồ đi!” Khâu Húc mặt mày nhăn nhó, uy hϊếp nói.

An Dật lạnh lùng liếc hắn: “Xem ra cằm của ngươi hồi phục tốt nhỉ, nói chuyện rõ ràng vậy.”

Mặt Khâu Húc tái xanh. Trong lòng hắn bắt đầu hối hận. Tên nhóc này rõ ràng không phải người bình thường!

A Phúc hít thở sâu, cơ bắp trên người hắn căng phồng, những đường gân xanh nổi lên. Thân hình như cột điện của hắn giờ trông còn khủng khϊếp hơn trước.

Sắc mặt An Dật hơi biến đổi, hắn cảm nhận được khí tức của A Phúc đang trở nên mạnh mẽ hơn.

Có lẽ phải tiếp tục tấn công từ phía sau...

Nghĩ vậy, An Dật lập tức hành động, lặng lẽ di chuyển ra sau, chuẩn bị tung một cú đá ngang vào thân A Phúc.

Dù đã được cường hóa, A Phúc vẫn không thể đỡ nổi đòn tấn công này. Dưới sức mạnh bạo kích từ [Môn Côn], A Phúc bị hạ gục ngay lập tức. Sàn nhà cũng bị đập nát.

A Phúc há miệng, máu tràn ra, ngũ tạng lục phủ của hắn dường như bị lệch vị trí.

An Dật chuẩn bị tung đòn tiếp theo, nhưng khóe mắt bỗng nhận ra điều gì đó.

“A! Đau quá!” An Dật đột nhiên ôm chân, ngã xuống đất, đau đớn lăn lộn.

A Phúc run rẩy đứng dậy.

Cái gì đây! Rõ ràng là ngươi đánh ta tơi tả, mà giờ lại chính ngươi kêu đau? Lưng của ta đập vào chân ngươi chắc?

“A Phúc, tốt lắm, về sau sẽ tăng lương cho ngươi.” Khâu Thiếu Gia mặt mày phấn khích.

A Phúc mặt đầy ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn cố gắng gượng dậy với thân thể đầy thương tích, lảo đảo bước tới, chuẩn bị tiếp tục tấn công An Dật.

Tên nhóc này ra tay quá tàn nhẫn, xương cốt của hắn chắc đã gãy mất vài cái. Chưa biết chừng tiền thù lao lần này còn không đủ để trả tiền thuốc men.

“An Dật!”

Lam Nhược Hy lo sợ đến mức gương mặt xinh đẹp tái nhợt, cô lao tới, đứng chắn trước mặt A Phúc, đôi tay yếu ớt nhưng kiên định giơ lên: “Không cho phép ngươi đánh An Dật!”

“Ơ?”

A Phúc nhìn nàng, mặt không chút biểu cảm.

Trong mắt người bình thường, Lam Nhược Hy thật xinh đẹp, Quốc Sắc Thiên Hương, nhưng trong mắt A Phúc, nàng chẳng khác gì một người bình thường, thậm chí hắn còn không có khái niệm về nam nữ.

Khâu Húc hoảng hốt: “A Phúc, dừng lại! Tuyệt đối không được làm Lam Tiểu Thư bị thương!”

A Phúc có chút do dự. Đúng lúc này, một khẩu súng được chĩa vào lưng hắn.

“Còn dám tiến thêm một bước, ta sẽ bắn ngươi!”

Một người phụ nữ mặc áo khoác trắng, dáng người xinh đẹp với đường cong nóng bỏng, trên tay cầm một khẩu súng, nhắm thẳng vào lưng A Phúc.

“Người chấp pháp…” Mọi người trong cửa tiệm kinh ngạc.

“Đừng động! Đây là người chấp pháp! Tuyệt đối đừng động!” Khâu Húc vội vàng kêu lên.

Những người chấp pháp này đều là những Võ Giả chính hiệu, có quyền hành xử nghiêm khắc với kẻ vi phạm. Nếu A Phúc dám phản kháng, chỉ một giây sau, viên đạn sẽ xuyên thẳng qua người hắn!

A Phúc nghe xong, từ từ giơ hai tay lên đầu hàng.

Người chấp pháp đang chỉ súng vào A Phúc là một nữ sĩ quan.

Cô khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, với mái tóc dài hơi xoăn màu nâu, dáng người cao gầy thon thả.

Đôi mắt sắc bén, chứa đựng một nét quyến rũ kỳ lạ, phối hợp với hàng lông mày mạnh mẽ, tạo nên vẻ đẹp vừa tinh xảo vừa đầy khí chất.

Có thể do cái nóng của mùa hè, dưới lớp áo khoác người chấp pháp là bộ trang phục ngắn, để lộ đôi chân dài thẳng tắp, mảnh khảnh như ngọc, cùng với vòng eo thon gọn đầy quyến rũ.

Nữ chấp pháp này chính là Yến Chỉ!

Khâu Húc nuốt khan. Cô gái này quá quyến rũ! Một mỹ nhân nóng bỏng chính hiệu!

So với kiểu thuần khiết tươi mát của Lam Nhược Hy, Yến Chỉ hoàn toàn thuộc một dạng khác.

“Bắt hắn lại!” Yến Chỉ ra lệnh, súng vẫn không rời khỏi lưng A Phúc. Hai người chấp pháp khác nhanh chóng tiến lên, còng tay A Phúc lại.

Dù là một kẻ to lớn cao đến hai mét hai như A Phúc, nhưng họ vẫn xử lý một cách gọn gàng!

“Giữa ban ngày ban mặt, dám phá hoại cửa hàng!” Đôi mắt sắc như dao của Yến Chỉ lóe lên.

Lúc này, Khâu Húc vội vàng lên tiếng: “Thưa trưởng quan, chỉ là hiểu lầm thôi! Ta là Khâu Húc của Hoành Đồ Địa Sản, con trai của Khâu Đại Phúc.”

“A, thì ra tên Vương Bát Đản Khâu Đại Phúc là cha ngươi à!”

Yến Chỉ gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, rồi nói tiếp: “Vậy ngươi về mà nhắn nhủ cha ngươi, những việc xấu xa hắn làm đều đã được Chấp Pháp Cục ghi lại. Nếu không biết điều, chắc chắn sẽ ngồi tù mục xương.”

Khâu Húc: “...”

Cô gái này đúng là người chấp pháp, vậy mà ngang ngược đến thế, ngay cả cha hắn cũng không thèm để vào mắt!

“Bắt hắn lại rồi rút lui.” Yến Chỉ ra lệnh, trông đầy quyền uy.

Nữ quản lý cửa hàng có chút ngơ ngác. Cô gọi cảnh sát, nhưng rốt cuộc chỉ thấy họ bắt mỗi A Phúc rồi rời đi?

Cửa hàng của cô đã bị phá hủy tan hoang! Cái kiểu người chấp pháp gì thế này, chẳng chút quan tâm gì cả!

“Thưa trưởng quan, tiệm của tôi…” Nữ quản lý vội vàng tiến lên, nói với vẻ khó xử.

Yến Chỉ quay lại nhìn cô một cái, rồi thản nhiên đáp: “Không sao, chúng tôi sẽ bắt tên kia bồi thường.”

“Thật ư…” Nữ quản lý nhìn thấy thái độ qua loa của cô, há hốc miệng, rồi chỉ vào An Dật, người vẫn đang nằm trên đất giả vờ bất tỉnh: “Tên này cũng phá hoại tiệm! Trưởng quan, ngài không thể thả hắn đi được!”

“CMN ... !”

An Dật đột ngột mở mắt ra.