꧁༒• Dịch: hunglv •༒꧂
----------------------------------------
Nếu như trước đây, Khâu Húc còn chút e ngại. Dù sao, một cú đấm có thể đánh bay Lam Nghĩa Hạc là điều đáng sợ. Với thân hình nhỏ bé của hắn, chưa chắc có thể chống đỡ nổi hai cú đấm.
Nhưng bây giờ, phía sau hắn có A Phúc. A Phúc mạnh đến mức nào, Khâu Húc thừa biết rõ.
Hắn từng tận mắt thấy A Phúc một đấm đập nát cả bức tường, thậm chí những nhà vô địch quyền anh trước mặt A Phúc cũng chẳng khác gì đồ chơi.
Nếu A Phúc đánh người, chắc chắn An Dật chỉ có thể thành một đống thịt nát! Nếu thằng nhóc này dám làm càn trước mặt hắn, chắc chắn không biết c·hết thế nào.
“Ghế!” Khâu Húc búng tay ra hiệu.
An Dật liền vội vàng chuyển từ quầy thu ngân ra một chiếc ghế, chính là chiếc ghế mà nữ quản lý vẫn ngồi.
Khâu Húc ngồi xuống, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, nở một nụ cười. Vừa rồi thằng nhóc này không phải hống hách lắm sao, giờ thử tiếp tục đi!
Khâu Húc thảnh thơi nói: “Nước trà!”
“Ngài muốn trà gì?” An Dật ngoan ngoãn hỏi.
“Tùy lấy thứ gì uống được là được, chủ yếu là giải khát.” Khâu Húc liếʍ đôi môi khô khốc.
Lam Nhược Hy lên tiếng: “Ta đi lấy!”
Thấy Lam Nhược Hy chạy về khu bán rượu, Khâu Húc giận dữ, có chút ghen tuông, liền nói: “Ai bảo ngươi đi? Ta muốn hắn đi! Hắn còn có tay chân cơ mà!”
“Nha đầu c·hết tiệt này, sao lại không biết nhìn người! Còn muốn làm việc ở đây không hả?” Nữ quản lý tức giận, trừng mắt với Lam Nhược Hy.
“Thật là…” Lam Nhược Hy cảm thấy rất ủy khuất, nàng biết Khâu Thiếu Gia kia chỉ đang cố tình bắt nạt An Dật!
Còn Lam Nghĩa Hạc, đang cầm một cục đá lạnh chườm má, mặt mày hung tợn, nói thêm: “Câm mồm, cút sang một bên!”
“Đây, nước của ngài!” Lúc này, An Dật đã quay lại từ nhà kho, mang theo đồ uống.
Lam Nhược Hy cắn môi dưới, cúi đầu không nói gì. Nhận lấy đồ uống, Khâu Húc mở nắp, uống một hớp lớn, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
Thích loại nghèo kiết xác như thằng này à? Cô ngốc à, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy, quyền lực có thể khiến người ta thỏa mãn thế nào.
Nữ quản lý đứng bên cạnh, nịnh nọt với dáng vẻ khúm núm: “Khâu Thiếu Gia có yêu cầu gì, ngài cứ việc sai bảo, chúng tôi sẽ làm ngay.”
“A, thật vậy sao?” Khâu Húc mỉm cười nói: “Ngươi là người phụ trách khu tạp hóa phải không?”
“Đúng vậy, khách hàng là thượng đế, siêu thị Thịnh Đại chúng tôi luôn sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu của khách hàng.” An Dật cười tủm tỉm đáp.
Khâu Húc nhìn lướt qua khu tạp hóa, thấy một túi lớn hạt đậu đỏ chất cao nửa mét, liền nở nụ cười gian.
Hắn mạnh mẽ đạp một cú vào túi.
Xoẹt xoẹt!
Đậu đỏ bắn tung tóe khắp nơi, trải đầy sàn nhà. “Ôi chà, không may lắm, làm đổ rồi.”
Khâu Húc nhún vai nói: “Hay là ngươi gom hết đậu đỏ lại đi.”
“An Dật…”
Lam Nhược Hy lo lắng, nhìn An Dật bị bắt nạt như vậy, trong lòng nàng rất khó chịu. Cái túi này nặng khoảng một trăm cân, nhặt lại thì đến bao giờ! Rõ ràng là đang bắt nạt An Dật!
An Dật cười ha hả nói: “Đương nhiên là được!”
Cái gì mà không phản kháng? A Phúc đứng cạnh còn muốn ra tay, nắm đấm hắn đã ngứa ngáy lắm rồi.
Khâu Húc chớp mắt đã có ý tưởng mới, hắn quay người tiến về phía túi đậu xanh, lưng quay về phía An Dật, và lại đạp một cú vào đó.
“Ôi, lại không cẩn thận, vậy thì lại làm phiền ngươi nhặt lên nhé, nhớ tách đậu đỏ và đậu xanh ra…”
Phanh!
Ngay lúc Khâu Húc quay lưng về phía hắn, An Dật bất ngờ hành động! Với tốc độ nhanh như sét, hắn đá mạnh vào lưng Khâu Húc!
Cú đá này, uy lực cực kỳ khủng khϊếp. Khâu Húc bị đạp bay, đâm vào kệ hàng, lăn dài.
Ầm! Kệ hàng đổ sập xuống, đè lên người Khâu Húc.
“Thật xin lỗi, ngươi chơi quá đà rồi.” An Dật phủi tay, từ tốn nói.
Không còn cách nào, tên này cứ thích kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước mặt hắn, sao có thể không ra tay?
Cả siêu thị im phăng phắc, không ai ngờ rằng An Dật lại ra tay bất ngờ như vậy.
Khâu Húc chắc chắn cũng không ngờ rằng tên này, trông có vẻ khúm núm, lại hành động quyết liệt và tàn nhẫn đến thế.
Nữ quản lý hét lớn: “An Dật, ngươi điên rồi! Đó là Khâu Thiếu Gia đấy! Ngươi dám đánh hắn, ngươi không muốn nhận lương nữa à!”
“Tiền lương của ngươi, ai mà thèm!” An Dật nheo mắt, ánh nhìn sắc bén hướng về phía nữ quản lý.
Trong khoảnh khắc đó, nữ quản lý giống như một con vịt bị tóm lấy cổ, giọng nói tắt lịm.
Bà ta không dám chắc, nếu tiếp tục gây chuyện, liệu có bị đá nằm dưới kệ hàng như Khâu Húc không.
Không ngờ người bán hàng mình thuê lại là một kẻ như thế này!
“An Dật…” Lam Nhược Hy nhìn thấy An Dật phản kích, trong lòng vừa vui lại vừa lo.
Hắn đã đánh Khâu Thiếu Gia của Hoành Đồ Địa Sản, nếu họ trả thù thì biết làm sao?
“Ai da, Khâu Thiếu Gia của ta!” Lam Nghĩa Hạc, với bản năng của kẻ xu nịnh, vội vàng chạy tới, phát ra tiếng rêи ɾỉ, cố gắng nâng kệ hàng lên.
“Đồ hỗn láo!” A Phúc, người vẫn đứng quan sát, không ngờ An Dật lại ra tay bất ngờ đến vậy! Giận đến mức mặt mày tái tím!
Sưu!
Hắn lao tới với tốc độ chóng mặt, sàn nhà bị giẫm mạnh đến mức nứt vỡ.
An Dật đã sớm để ý đến người khổng lồ như cột điện này.
Đối mặt với cú đấm trực diện của A Phúc, An Dật không hề né tránh, mà tung một cú đấm ngược lại.
Hai cú đấm chạm nhau! Một làn sóng xung kích mạnh mẽ được tạo ra từ cú va chạm đó.