Nhân Vật Chính Không Phục, Ta Mặc Kệ

Chương 13: Đối Kháng Chính Diện

꧁༒• Dịch: hunglv •༒꧂

----------------------------------------

Không cần chuẩn bị, cú Slam Dunk!

Màn trình diễn như trong mơ này ngay lập tức khiến cả sân bóng kinh ngạc tột độ. Một khoảng yên lặng ngắn ngủi trôi qua trước khi tiếng reo hò vang lên.

“Cái này… cái này… mình vừa rồi có nhìn nhầm không nhỉ?”

“Ngọa tào, ngọa tào, ngọa tào…”

“Trời ơi, cảm giác như đang xem trận NBA hay nhất vậy!”

“Ai quay lại video chưa? Mình muốn đăng lên Douyin ngay! Trời ơi, thao tác thần thánh!”

Pha bóng của An Dật đã thổi bùng bầu không khí cả sân bóng! Tiếng hò reo dâng trào như sóng lớn.

“Levi-san đỉnh quá!” Uông Tuyết Phong nắm chặt tay, cũng không kìm nổi sự phấn khích. Lâm Thần không phải rất ngạo mạn sao? Tiếp tục kiêu ngạo đi! Cường nhân nào rồi cũng gặp người mạnh hơn thôi! Nghĩ đến đây, Uông Tuyết Phong không kìm được liếc nhìn về phía nữ thần Tần Dao.

“An Dật! An Dật! Tuyệt vời quá!” Lúc này, ngay cả Tần Dao cũng đứng lên, gương mặt tuyệt đẹp vì phấn khích mà ửng hồng, hai tay cô làm thành loa, hét lớn.

Sự phấn khích của Uông Tuyết Phong bỗng dưng lắng xuống. Cái quái gì thế này?

Tại sao mình lại có cảm giác như vừa mất cả chì lẫn chài thế này?

Thôi kệ, cô ấy chỉ đang cổ vũ thôi mà, giữa hai người này chẳng có mối quan hệ gì, tự dưng ghen bóng ghen gió làm gì cho mệt.

Lâm Thần nhìn An Dật với ánh mắt đầy suy ngẫm. Tinh thần chơi đùa của hắn lúc này đã thay đổi phần nào.

Sau cú Slam Dunk vừa rồi, An Dật tiếp tục thể hiện một phong độ chói sáng trên sân, dù cho Lâm Thần cố gắng áp chế, hắn vẫn rực rỡ như một ngôi sao.

Trên sân, An Dật giống như một con báo săn, tự do lướt qua mọi đối thủ.

Dựa vào khả năng cướp bóng tài tình và tốc độ nhanh như chớp, không ai có thể ngăn cản được hắn.

Tần Sơn thì chiếm lĩnh khu vực dưới rổ, không ai địch lại trong việc bắt bóng bật bảng.

Lưu Đạt Siêu điều khiển bóng với những đường chuyền quỷ dị, khiến ngay cả đồng đội cũng không biết bước tiếp theo là gì.

Còn Bạch Tu, vận may của hắn ta dường như đã nghịch thiên!

Ba lần ném bóng liên tiếp, dù ném kiểu nào, bóng cũng vào rổ!

Chẳng bao lâu, cầu thủ đội Lam đã thở dốc, mệt mỏi không thở nổi.

Chỉ có Lâm Thần là không hề lay động, ánh mắt lạnh lùng dán chặt vào An Dật. Đúng như hắn đã nghĩ, tên này không hề đơn giản!

Với tốc độ, sự nhanh nhẹn và phản xạ của An Dật, rõ ràng không kém gì hắn! Rốt cuộc tên này là ai?

Ánh mắt Lâm Thần ngày càng thêm nghiêm nghị. Để có được sức mạnh hiện tại, hắn hiểu rất rõ bản thân đã phải trải qua những gì.

Những khóa huấn luyện khắc nghiệt đến mức kinh hoàng, những lần cận kề cái chết trên chiến trường, mới tạo nên hắn như ngày hôm nay. Thế nhưng, gã này… lại không hề thua kém gì hắn!

“Điểm số là 18:43, chúng ta đang chiếm ưu thế, hãy giữ vững tinh thần.” Một cầu thủ đội Lam nói động viên.

Nhưng một người khác lắc đầu, nói: “Không được đâu, bên kia quá mạnh, nhất là thằng An Dật, ba người cũng không chặn nổi hắn, chơi kiểu gì nữa!”

“Hắn để ta lo! Còn lại các ngươi cứ tiếp tục!” Lâm Thần từ tốn nói.

Ngay lúc ấy, một khí thế mạnh mẽ bùng lên từ người hắn! Hắn đã bắt đầu nghiêm túc.

An Dật quay đầu lại, ánh mắt vô tình bắt gặp ánh mắt sắc bén của Lâm Thần.

“Ta biết ngươi không đơn giản, không cần phải che giấu nữa!” Lâm Thần dẫn bóng, đi ngang qua An Dật và nói với vẻ nghiêm nghị.

Sát khí nhiều năm gϊếŧ chóc, ngùn ngụt tỏa ra từ hắn.

An Dật đứng sừng sững, bất động, ánh mắt lạnh lùng. Vẻ hờ hững, lười biếng thường thấy trong đôi mắt hắn giờ đã biến mất, thay vào đó là một ánh nhìn kiêu ngạo hiếm hoi.

Không thể tránh được? Vậy thì thử một chút, max trị số Thiên Mệnh chi tử đến tột cùng mạnh bao nhiêu! An Dật nhếch môi cười.

Khi nghiêm túc, ánh mắt An Dật cũng trở nên sắc bén, chăm chú nhìn Lâm Thần.

Tần Sơn và Lưu Đạt Siêu nhìn nhau ngạc nhiên. Họ hiếm khi thấy An Dật, một kẻ luôn cười đùa, tỏ ra nghiêm túc như vậy.

Bóng rổ xoay trong tay Lâm Thần, hắn bước chân biến đổi, đột ngột lao về phía rổ! Tốc độ của hắn quá nhanh, đến mức động tác dẫn bóng cũng trở nên mờ ảo.

Mọi người trên sân đều kinh ngạc! Đây có phải là tốc độ của con người không?

Nhưng An Dật đã kịp phản ứng, bám sát và phòng thủ nghiêm ngặt, tốc độ của hắn không hề thua kém Lâm Thần chút nào.

Bên dưới bảng rổ, Lâm Thần ném bóng, với một động tác câu tay đẹp mắt, bóng bay theo một đường cong hoàn hảo về phía rổ.

Nhưng, dường như An Dật đã dự đoán trước được điều này, nhanh chóng đưa tay chặn lại, bóng thần kỳ xuất hiện trong tay hắn.

Động tác của An Dật quá nhanh, ngay cả Lâm Thần, dù ở rất gần, cũng không thể nhìn rõ hắn ta đã làm gì!

Bạch Tu, người vẫn luôn ngáp dài, khi chứng kiến cảnh tượng kịch tính này, đôi mắt cũng trở nên nghiêm túc, khẽ thì thầm: “Hai tên này đúng là biếи ŧɦái!”

Lúc này, sân bóng rổ đã trở thành sàn đấu giữa An Dật và Lâm Thần. Những người khác dường như không còn vai trò gì nữa.

Tốc độ của cả hai người đều nhanh đến mức đáng sợ, trong khi tất cả những người còn lại, bao gồm cả Tần Sơn và Lưu Đạt Siêu, trông như đang chuyển động chậm lại.

Lâm Thần giữ bóng, vượt qua hai người! Nhưng bóng ngay lập tức bị An Dật cướp mất!

An Dật giữ bóng, chuẩn bị ném rổ, nhưng Lâm Thần phản ứng nhanh chóng và cản phá chính xác!

Bóng lại rơi vào tay An Dật, hắn chuyền cho Bạch Tu! Lâm Thần nhanh như cắt, đưa tay cắt đường chuyền... Những người khác dần trở thành khán giả thụ động.

Dường như đây là trận đấu cá nhân giữa An Dật và Lâm Thần. Cả hai sử dụng những kỹ thuật tinh xảo, tốc độ nhanh đến mức nghẹt thở, tạo nên một trận đấu phòng thủ và tấn công dồn dập.

Mức độ căng thẳng khiến trái tim của mọi người như bị treo lơ lửng.

Chưa ai từng thấy một trận đấu bóng rổ kịch tính và đẹp mắt đến như vậy!

Xét về kỹ thuật và sức mạnh, Lâm Thần rõ ràng vượt trội so với An Dật. Dù sao An Dật mới chỉ tiếp xúc với bóng rổ chưa đầy một năm rưỡi.

Nhưng điều khiến Lâm Thần đau đầu nhất chính là khả năng cướp bóng xuất quỷ nhập thần của An Dật!

Mỗi lần Lâm Thần định lên rổ, hắn luôn phát hiện bóng đã biến mất một cách khó hiểu! Quả thật không thể phòng ngự được!

Chính điều này đã giúp An Dật san bằng khoảng cách giữa hai người.

“Cố lên! Lâm Thần cố lên!”

“An Dật, cố lên!”

Tiếng hò reo vang dội khắp sân.

Uông Tuyết Phong và những người khác nín thở, không dám phát ra một âm thanh nào.

Trong một trận đấu đỉnh cao như thế này, họ - những người chơi chuyên nghiệp của đội giáo viên - bỗng trở nên yếu đuối, thậm chí không đủ tư cách tham chiến.

Bóng rổ lại đến tay Lâm Thần. Hắn cầm chặt bóng, trực tiếp thực hiện một cú Slam Dunk mạnh mẽ!

An Dật phản ứng quyết liệt, với một cú vung tay mạnh mẽ, cố gắng ngăn chặn cú Slam Dunk của Lâm Thần.

Đây hoàn toàn là màn đối đầu về sức mạnh!

Với sức mạnh vượt trội của Lâm Thần, An Dật không thể cản nổi cú Slam Dunk đầy uy lực này.

“An Dật, cố lên!” Tiếng của Tần Dao vang lên, dù nhỏ giữa tiếng reo hò dồn dập của đám đông, nhưng trong tai Lâm Thần, âm thanh ấy lại vô cùng chói tai.

Chỉ trong khoảnh khắc phân tâm ngắn ngủi đó, sức mạnh của Lâm Thần giảm sút.

An Dật đã nhân cơ hội đó, mạnh mẽ vỗ bóng, đánh bật bóng rổ khỏi tay Lâm Thần!

Bịch!

Bịch!

Bịch!

Bóng rổ văng ra, nảy trên mặt đất.

Lâm Thần nhìn An Dật với vẻ lạnh lùng, bình thản nói: “Chán quá, không còn gì để so sánh.” Nói xong, hắn cởi bỏ áo cầu thủ, ném cho một cầu thủ đội Lam.

An Dật thở dốc từng hơi, ánh mắt đầy cảnh giác.

Về lý thuyết, đây là lần đầu tiên hắn và Lâm Thần đối đầu trực diện. Nhưng An Dật chẳng hề chiếm được chút lợi thế nào! Thậm chí về sức mạnh và kinh nghiệm kỹ thuật, hắn còn kém xa Lâm Thần.

Dù cả hai chưa thực sự chiến đấu đến cùng, nhưng An Dật có thể cảm nhận được rằng, hiện tại, hắn vẫn chưa phải là đối thủ của Lâm Thần! Tên này, còn mạnh hơn những gì An Dật tưởng tượng!

Tiếp đó, An Dật tròn mắt ngạc nhiên. Hắn có thể nhìn thấy rõ ràng, trên đỉnh đầu Lâm Thần, trị số Thiên Mệnh đã giảm từ 100 xuống còn 99!

Còn cả thao tác này nữa!

Cái quái gì đang xảy ra vậy!