Làm Beta Không Tốt Sao?

Chương 6

Bạch Du lựa chọn trực tiếp đầu hàng.

“Trưởng quan, anh cứ nói thẳng ra đi —— các người khác đều là hỏi có lệ cho xong, đến lượt tôi thì lại tra hỏi chi tiết như vậy, những người bận rộn như các anh lại đi điều tra cả về trạm sửa chữa của tôi…… Rốt cuộc các anh có mục đích gì? Muốn biết được chuyện gì từ chỗ tôi? Chỉ cần hỏi thôi. Tôi nhất định sẽ nói hết tất cả những gì mình biết, không giấu giếm dù chỉ nửa lời.”

Thẩm vấn viên chú ý đến sự thay đổi của Bạch Du, trầm ngâm một hồi, không có lập tức mở miệng.

Một lúc lâu sau, anh ta mới nói ra hay câu hỏi có phần kỳ lạ.

“Cô đã đi làm kiểm tra đo lường tinh thần lực chưa?”

“Chưa.”

“Trong quá trình cô trưởng thành, có cảm thấy bản thân mình có chỗ nào tương đối đặc biệt không?”

Bạch Du trầm mặc hai giây: “Đặc biệt xui xẻo có tính không?”

Thẩm vấn viên: “......”

Thẩm vấn viên nhịn không được mà khẽ thở dài một tiếng, sau đó lộ ra vẻ mặt vi diệu.

“Yêu cầu cuối cùng.” Anh ta nói, “Có thể để cho tôi nhìn phía sau cổ cô được không?”

“?” Bạch Du còn tưởng rằng bản thân nghe nhầm, “Ngài cảnh sát à, tôi là Beta.”

Yêu cầu “nhìn phía sau cổ” đối với Alpha và Omega mà nói có thể xem như là quấy rối tìиɧ ɖu͙©.

Tuy cô là Beta, cô không có tuyến thể. Nhưng chính vì cô là Beta, nên yêu cầu này mới càng có vẻ kỳ quái hơn, càng một lời khó nói hết hơn.

“Xin lỗi.” Vẻ mặt thẩm vấn viên vẫn như cũ, không chê vào đâu được, “Chỉ là nhìn một cái thôi, sẽ không mang đến cho cô bất kỳ sự đau đớn nào đâu.”

Bạch Du nhịn không được mà nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý —— chủ yếu là vì đối phương phương dường như không có thật sự để ý xem cô có nguyện ý hay không, cô không có lựa chọn nào khác.

“Vậy tốt nhất anh nên cẩn thận. Nếu không tôi sẽ kiện anh vì tội lợi dụng chức vụ để quấy rối phạm nhân đó trưởng quan."

Thẩm vấn viên không nói gì, dứt khoát lưu loát mà đi đến bên cạnh người cô, giơ tay đeo đôi găng tay mỏng màu trắng ngọc trai vào. Anh hơi cúi người, duy trì khoảng cách phải phép với Bạch Du, nhưng có người xa lạ đến gần vẫn làm cho Bạch Du có chút cảnh giác —— xúc cảm lạnh lẽo nhẹ nhàng xoa xoa phía sau cổ cô, giống như là một làn gió lướt nhẹ qua cánh hoa, mang theo chút cảm giác ngứa ngáy.

Lúc này cô mới hiểu được sự chu đáo của thẩm vấn viên.

Nếu ngón tay mang theo độ ấm của cơ thể trực tiếp chạm vào da thịt của cô, cô sẽ cảm thấy bị mạo phạm. Nhưng cahcs một tầng găng tay, cô vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận được.

Hơn nữa, không hổ là người đến từ Đế Đô, rất chú trọng đến hình tượng, trên người còn mang theo mùi hương như có như không.

Đó là mùi hương dai dẳng của lá thông, cây bách và hơi ẩm, như là cất bước vào khu rừng có sương sớm, mọi thứ hòa tan vào trong hơi thở của sương sớm.

…… Ngửi thôi cũng đã thấy mùi tiền! Bạch Du âm thầm đánh giá.

Vài giây sau, thẩm vấn viên đã xem xét xong, Anh ta ngồi lại về chỗ cũ, cởi găng tay ra, gật đầu với Bạch Du: “Cảm ơn cô đã phối hợp.”

Bạch Du thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Tôi có thể đi rồi chứ?”

Chuyện bồi thường tiền cô đã không còn mong đợi gì nữa rồi. Rõ ràng là đối phương đã có chuẩn bị mà đến. Cảnh vệ giảo hoạt này chẳng lẽ là vì không muốn bồi thường số tiền này cho cô số tiền này cho nên mới tra xét cô kỹ càng như vậy sao? Thẩm vấn viên này còn có loại tật xấu gì vậy chứ, thích sờ cổ Beta?

Dưới ánh mắt khiển trách, thậm chí còn mang theo chút khinh thường của Bạch Du, thẩm vấn viên mặt không đổi sắc mà nói: “Xin lỗi, chúng tôi không thể thả cô đi được.”

Bạch Du thiếu chút nữa không nhịn được mà chửi thề.

“Các anh một hai phải ép tôi đóng tiền phạt cho bằng được sao? Các anh muốn tôi nói thật tôi cũng đã nói rồi, hiện tại tôi đã cháy túi rồi. Cho dù muốn đóng tiền phạt thì cũng nên chờ tôi ra tù rồi mới tìm cách…… Hiện tại các anh nhốt tôi lại ở đây là có ý gì?”

Thẩm vấn viên: “Cô không cần quay lại phòng giam kia đâu.”

Bạch Du: “?”

Chỉ thấy thẩm vấn viên quay đầu, nói với camera theo dõi gắn trên tường: “Chuẩn bị cho cô ấy một căn phòng đơn.”

Bạch Du: “…………” Anh đúng là người tốt, có phải là tôi nên đội ơn anh hay không?

Bạch Du tỉnh táo mà ý thức được việc này vẫn chưa kết thúc. Cô nhân cơ hội đưa ra một yêu cầu: “Tôi có một người tên là Eri, tôi muốn để cô ấy đến đây ở với tôi.”

“Nhân viên duy nhất ở trạm sửa chữa của cô, Eri Browns, tôi biết.” Trước khi đưa cô ra khỏi phòng thẩm vấn, thẩm vấn viên khẽ gật đầu với cô, “Chúng tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của cô."