Phù Du

Chương 47

Gã đã học được cái gì là yêu.

Nhưng người gã yêu lại không hề yêu gã.

Kỷ Trạch dựa vào cửa sổ, để xúc tu trong suốt thầm theo dõi Cốc Nghi, báo cáo lại từng việc Cốc Nghi làm cho gã biết, không sót một chữ.

Gã gấp một chiếc máy bay giấy, đầu ngón tay quét lên mép giấy, hơi dùng sức làm nó bay ra ngoài.

Xúc tu tinh thần luống cuống vụng về khống chế hướng của máy bay giấy, để nó bay dưới ánh mặt trời rạng rỡ, bay đến tay Cốc Nghi.

Cốc Nghi đang ngồi ở bậc thang bên ngoài , tay chống cằm ngây người. Máy bay giấy màu trắng chợt xông vào tầm mắt anh, xiêu xiêu vẹo vẹo rơi xuống bậc thang lát đá cẩm thạch.

Kỷ Trạch đi tới, ngồi xuống bên cạnh Cốc Nghi, cả hai không hẹn mà cùng giữ khoảng cách.

Kỷ Trạch nhặt máy bay lên, giả vờ tiếp tục gấp tờ giấy, nhưng thật ra đang len lén nhìn anh.

Cốc Nghi không nhìn gã.

Kỷ Trạch bèn nhích về phía Cốc Nghi thêm một chút.

Bàn tay với khớp xương rõ ràng lặng lẽ đặt xuống, chầm chậm bao trùm lấy một mu bàn tay trắng nõn, hi vọng có thể bắt được đối phương.

Một giây trước khi cả hai tiếp xúc, Cốc Nghi dời tay đi.

Anh nở nụ cười ôn hòa mà xa cách.

“Kỷ tiên sinh, chúng ta không thân thiết đến vậy.”

“Ừm.”

Ý cười bên môi rất nhạt, Kỷ Trạch dời tầm mắt.

Trước lúc đó, Cốc Nghi thấy được rõ ràng sự mất mát chợt lóe trong đáy mắt gã.

Trái tim rung lên, Cốc Nghi nuốt xuống những lời sắp thốt ra miệng.

Anh muốn an ủi Kỷ Trạch.

Nhưng tại sao?

Trong lúc Cốc Nghi suy nghĩ về vấn đề này, thế giới hiện thực đã trở nên hỗn loạn.

Một lượng lớn dân cư đột nhiên hôm mê, có người bất ngờ té xỉu trên đường, có người thì mất ý thức khi đang lái xe. Ngoài điểm chung là không thể đánh thức họ ra thì tất cả chức năng của cơ thể vẫn rất bình thường.

Toàn thành phố Tân Trung đề cao cảnh giới, ai ai cũng cẩn thận khi ra ngoài, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tiếng gió rít gào trong khu rừng đen đúa, đèn trong căn biệt thự vẫn sáng ngời như trước.

Kỷ Trạch ngồi ở đầu giường, cong một chân, xúc tu màu đen ngoan ngoãn rũ trên vai gã.

Đây là phòng Cốc Nghi từng ở.

Đầu ngón tay lướt lên gối, dường như hơi ấm của người kia vẫn còn đây. Kỷ Trạch túm lấy một góc chăn, gục đầu xuống hít hà, sau đó dùng mặt khe khẽ cọ.

Quái vật dưới ánh trăng mở mắt, nó muốn phá tan bức tường ngăn cách giữa hai thế giới.

Trạng thái của Kỷ Trạch vô cùng tồi tệ.

Gã đã thả cho Cốc Nghi đi, điều đó khiến quái vật hoàn toàn trở nên điên cuồng.

Không có Cốc Nghi, quái vật không cần phải để ý đến sự sống chết của loài người, càng không cần quan tâm đến tình huống ở thế giới hiện thực.

Quái vật đại diện cho phần chân thật nhất trong tim Kỷ Trạch.

Liên tiếp mấy ngày sau, Cốc Nghi không thấy bóng dáng Kỷ Trạch. Có vài lần anh định hỏi Tứ Mộc, nhưng rồi lại không muốn nghe ngóng về Kỷ Trạch.