Hơn nữa nếu đặt ở tiền sảnh thì không phải Đường Dao không được sử dụng mà chỉ là dùng chung cho cả nhà thôi.
Nghĩ vậy, Trần Quyên thẳng lưng, nuốt một ngụm nước bọt rồi nói: "Mọi người đều biết, em ba rất hiếu thảo, mua quạt điện tốt như vậy, không nói đến việc hiếu kính bà nội, chỉ riêng việc để cả nhà cùng chia sẻ cũng là hợp lý."
Chu Trường Tông nhíu mày, ngắt lời: "Cái này mà hợp lý sao? Đây là quà mua cho chị dâu tôi, dựa vào cái gì mà phải chia sẻ?"
"Quả thực không hợp lý, tôi mới không thèm dùng chung đồ với Đường Dao."
Hứa Thanh Xuyên khoanh tay trước ngực, khinh thường liếc nhìn Đường Dao rồi nói với Chu Trường Tông: "Anh cũng vậy, tìm cách mua cho ta một cái quạt điện đi, tôi không muốn thua Đường Dao đâu."
Hứa Thanh Xuyên nhéo nhéo bắp thịt trên cánh tay Chu Trường Tông, không khác gì đang gãi ngứa. Trên mặt hắn biểu lộ hòa hoãn hơn, nắm lấy ngón tay mảnh khảnh của Hứa Thanh Xuyên, hứa: "Được, ngày mai anh sẽ đi mua ngay."
Trần Quyên vẫn không từ bỏ: "Chúng ta là một gia đình, ăn uống chung một chỗ, có gì mà không thể chia sẻ?"
"Chị dâu, để em nhắc nhở chị một câu, chúng ta đã phân gia rồi."
Đường Dao mỉm cười nói. "Còn sống chung một chỗ là để thể hiện lòng hiếu thảo với bà nội, không phải để chia sẻ đồ dùng riêng. Cái quạt này mua về nếu bà nội muốn dùng, em sẽ không ý kiến. Nhưng nếu chị dâu muốn dùng, vẫn là tự mình đi mua đi."
Đường Dao nghiêng đầu, đề xuất: "Hoặc chị dâu có thể góp một nửa tiền, quạt này sẽ coi như chị cùng Cẩm Đình nhà em mua chung. Như vậy, chị dâu cũng sẽ có quyền sử dụng."
Trần Quyên suy nghĩ một chút, rồi hỏi: "Em ba, cái quạt điện này giá bao nhiêu?"
Chu Cẩm Đình thản nhiên đáp: "180 tệ."
"Đắt như vậy!" Trần Quyên mở to mắt nhìn.
Khi cô ta vừa mới gả cho Kiến Lương, Chu gia đã nhờ mối quan hệ tìm cho cô ta công việc ở nhà máy, nhưng một tháng lương chỉ có 18 tệ. Cô ta cảm thấy lương quá ít, công việc lại vất vả nên làm được hai tháng thì nghỉ.
Vậy nên, hiện tại Trần Quyên không có công việc, mỗi khoản chi phí với cô ta đều trở thành gánh nặng.
180 tệ!
Đủ để cả nhà cô ta ăn uống thoải mái trong hơn nửa năm!
Dù cô ta có đi làm lại, không ăn không uống, cũng phải tích cóp gần một năm mới đủ số tiền đó. Thế mà số tiền lớn ấy chỉ để mua một cái quạt điện!
Đường Dao nói: "Chị dâu, vì chúng ta đều là người một nhà, không cần dùng phiếu điện. Nếu chị đưa 90 tệ, chúng ta sẽ để quạt ở nhà chính, cùng chị dùng chung một chỗ."
Trần Quyên lập tức đánh trống lui quân, cười ngượng ngùng: "Em dâu ba, nghe em nói kìa, chị chỉ đang đùa với em thôi."
"Đó là quà em ba mua cho em. Nếu có ai dùng, thì phải là bà nội mới đúng."
Trần Quyên không cam lòng lôi bà cụ Chu ra, mong bà cụ Chu sẽ lên tiếng nói chuyện, để cho dù Chu Cẩm Đình có không vui đi chăng nữa thì vẫn phải giao quạt điện đi ra.
Trần Quyên hai mắt sáng lên nhìn bà cụ Chu, chưa từng nghĩ, giây tiếp theo, mình sẽ bị bà cụ mắng.
"Trần Quyên, ta còn tưởng rằng cô là biết điều, không ngờ tới vừa mất một chút lợi nhỏ liền bộ mặt thật! Đó là đồ của cháu ta, từ khi nào đến lượt cô xen vào? Còn bắt ta phải lên tiếng, thật sự coi ta sống bao nhiêu năm mà không biết gì sao? Cô tưởng ta không nhìn ra chút mưu kế nhỏ của cô à?"