“Một, hai... hai mươi hai, hai mươi ba.”
Trong một viện nhỏ chỉ rộng chừng vài bước chân, một thân hình nhỏ bé ngồi xổm bên giếng, nhẹ nhàng đếm những vết khắc trên hòn đá giặt đồ.
Đếm đến vết cuối cùng, Vân Ý cúi đôi mắt xuống, nàng nắm chặt mảnh gốm vỡ trong tay, rồi khắc thêm một vết thứ hai mươi ba. Lần này, nàng không thu mảnh gốm lại như trước mà để mặc nó nằm yên bên cạnh.
Vừa đứng dậy, cơn choáng váng dữ dội đột ngột ập đến khiến trước mắt Vân Ý tối sầm lại, khiến thân hình gầy gò khẽ lảo đảo suýt ngã. Ánh nắng gay gắt của tháng bảy chiếu lên khuôn mặt khiến nàng phải nheo mắt lại, gương mặt bé nhỏ ngây thơ chỉ lớn bằng bàn tay, sắc mặt xanh xao nhợt nhạt, không chút huyết sắc.
Vân Ý bước vào nhà, cảm giác mát lạnh trong bóng râm khiến nàng dễ chịu hơn một chút.
Nàng ngồi xuống bên bàn. Trên bàn đặt một bát cháo loãng, bên trong chẳng thấy nổi mấy hạt gạo, bên cạnh là một chiếc kéo sứt mẻ, và một sợi dây dài do Vân Ý tết từ những bộ quần áo cũ nàng không còn mặc vừa.
Vân Ý nâng bát cháo lên, đôi mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào bát, bàn tay bé nhỏ nắm chặt lấy bát. Đã hai mươi bốn ngày rồi bà bà không đến đây nữa. Đây cũng là số gạo cuối cùng trong hũ, nếu nàng ăn hết rồi, có phải nàng sẽ phải chết đói không?
Đôi mắt nàng cay xè, nhưng nàng chỉ chớp nhẹ. Hai ngày đầu không thấy bà bà đến, nàng còn len lén khóc lóc, nhưng giờ phút này nàng lại không khóc nổi nữa.
Vân Ý dùng mu bàn tay chà mạnh lên mắt, càng khiến mắt nàng thêm đau vì cọ phải khớp xương nhô ra trên tay.
Cửa viện bị khóa, nàng không thể ra ngoài và cũng không dám ra. Phu nhân từng nói, nếu nàng rời khỏi viện này thì đừng mong sống sót trở về, nhưng nàng bây giờ cũng sắp chết rồi, nàng đói bụng, rất đói.
Nàng không muốn tiếp tục chịu đói nữa...
Đúng lúc ấy, từ bên ngoài truyền đến tiếng xích sắt va chạm, Vân Ý cảnh giác quay đầu lại, ánh mắt đen láy hiện lên đầy vẻ sợ hãi, nhìn chằm chằm vào cổng viện, trong lòng xuất hiện một tia bất an xen lẫn hy vọng xa vời.
Cổngngười từ từ mở ra, nhưng người bước vào lại là một nam nhân dáng người gầy gò, cao ráo. Vân Ý nhận ra hắn, người đó là Vương Viêm, cháu trai của bà bà, trước đây từng giúp bà bà đến đưa đồ hai lần.
“Vân muội muội.”
Vương Viêm đóng cổng viện lại, vừa gọi tên Vân Ý vừa bước vào trong nhà.
Thấy Vân Ý vẫn bình an, mắt hắn sáng lên rõ rệt, nhìn quanh một vòng rồi mới kéo ghế ngồi xuống bên cạnh nàng, cười nịnh nọt: “Mấy ngày nay chúng ta không đến, chắc Vân muội muội sợ lắm nhỉ?”
Vân Ý ngửi thấy mùi mồ hôi từ hắn, nàng nắm chặt tay vài lần, rồi mới khẽ nói: “Vương Viêm ca ca, sao bà bà không đến đây nữa?”
“À, chẳng phải bà bà đang có việc bận sao.” Vương Viêm cầm lấy bát cháo gần như không có được mấy hạt gạo trong tay nàng, đặt chiếc giỏ mang theo lên bàn. “Chắc Vân muội muội đói lắm rồi, ăn cái này làm sao no nổi, ta mang đồ ăn đến cho muội đây.”
Vụ án Ninh Vương mưu phản bị xét xử từ cuối mùa đông đến đầu mùa hạ, tất cả quan viên liên quan đều bị chém đầu hoặc tước vị đày ải. Sở gia vốn thuộc phe cánh của Ninh Vương, lại thêm việc Sở thị lang lấy con gái Ninh vương làm thê, nên bị xử trảm đầu tiên. Con cháu Sở gia càng thê thảm hơn, nam thì bị sung làm quân nô, nữ thì bị bắt làm quan kỹ, cuộc sống sau này đúng là sống không bằng chết.
Vương Viêm nhìn Vân Ý trước mặt, cả trăm miệng ăn Sở gia nay chỉ còn lại mình nàng là thoát chết không rõ lý do. Nhưng giờ không còn ngân lượng gửi đến hàng tháng, bọn hắn sợ bị liên lụy nên không đến nữa, để mặc nàng tự sinh tự diệt ở đây.
Nếu không phải gần đây tân đế đăng cơ, chuyện này cũng vừa dịu đi, thêm việc hôn ước của Vương Viêm bị hủy, thì hắn cũng chẳng thèm đến đây.
Vân Ý khẽ gật đầu, bưng bát ăn cơm.
Một chút cải ngọt luộc qua, hai lát thịt mỏng, Vân Ý lặng lẽ ăn, nàng nghĩ chắc mình không phải chết nữa.
Vương Viêm xoa cằm nhìn nàng. Nàng tuy còn non nớt nhưng lớn lên nhất định không tệ. Chỉ cần nuôi thêm hai năm nữa cũng ổn, chẳng cần làm hôn lễ gì, cứ giam nàng trong viện này, ai mà biết được chứ.
Càng nghĩ, hắn càng nổi tà ý, bàn tay thô bạo bóp lên mặt Vân Ý một cái. Đừng nhìn bây giờ nàng gầy yếu, nhưng từ khung xương đã thấy tương lai nàng sẽ là một mỹ nhân.
Vân Ý bị động tác bất ngờ của hắn làm hoảng sợ, tay nàng vội đặt lên mặt, ánh mắt run rẩy nhìn hắn: “...Vương Viêm ca ca.”
Giọng nói yếu ớt rụt rè rơi vào tai Vương Viêm, càng làm bùng lên ngọn lửa tà trong hắn. “Ăn đồ của ca ca rồi, để ca ca sờ một cái thì có sao đâu?” Ánh mắt hắn dính chặt lên người Vân Ý như con giòi trong đống rác, muốn gạt đi cũng không được.