Quả thật là diễn rất nhiều.
Đến nỗi báo cảnh sát, bọn họ cũng đã nghĩ đến, nhưng Triệu Anh Kiệt cùng những người khác vẫn giữ liên lạc với bọn họ qua điện thoại và video, không hề có dấu hiệu nào cho thấy họ đang gặp nguy hiểm.
Tất cả chỉ là suy đoán của bọn họ, và khả năng cao là Triệu Anh Kiệt sẽ không hợp tác nếu bọn họ báo cảnh sát.
Dù vậy, ngay cả khi bọn họ đoán sai cũng không sao, coi như cho bạn bè một bất ngờ, dù sao cũng nhất định phải đi.
“Võng quản” và “Nhị hải” đã xác định sẽ tham gia hành động này, còn ba cô gái khác trong nhóm thì chưa chắc chắn, hai người bọn họ muốn đi tìm “Stud”, còn mấy người Mao Điềm Điềm thì được coi là bạn của Triệu Anh Kiệt và Tiêu Khải.
Nguyên Chanh nhìn Mao Điềm Điềm, trong lòng đã hiểu rõ, hai người cùng nhau đến tìm cô, có vẻ như họ đã đưa ra quyết định.
“Hai người quyết định muốn đi sao?” Nguyên Chanh vẫn hỏi thêm một lần nữa.
Trịnh Nguyệt đáp: “Đúng vậy, tớ đã bàn với Điềm Điềm, bây giờ sẽ đi xin nghỉ với cửa hàng trưởng, ‘Võng quản’ nói có thể đợi chúng ta, nhưng muộn nhất cũng chỉ là ngày kia thôi.”
Hiện tại có vẻ như Triệu Anh Kiệt và những người khác vẫn an toàn, chỉ bị hạn chế về mặt di chuyển, nên thời gian không quá gấp gáp. Mặc dù có thể chọn đi sau giờ làm, nhưng ban ngày luôn mang lại cảm giác an toàn hơn.
Mao Điềm Điềm nói: “Nguyên Chanh, cậu không đi cũng không sao, dù sao cậu cũng không quen bọn họ lắm.”
Trịnh Nguyệt có chút sốt sắng: “Sao có thể nói như vậy chứ, tất cả đều là bạn, giờ bọn họ có thể gặp nguy hiểm, chúng ta biết mà, sao có thể mặc kệ được?”
Mao Điềm Điềm trợn mắt: “Nguyệt Nguyệt, bọn họ gặp nguy hiểm cũng không phải do Nguyên Chanh gây ra, cậu ấy vốn đã không quen với bọn họ, một cô gái vừa thành niên thì có thể làm gì? Hai chúng ta đi cũng chỉ như đi cho có.”
Trịnh Nguyệt nhận ra lời nói của mình có phần thất lễ, mặt đỏ bừng xin lỗi Nguyên Chanh.
Nguyên Chanh chỉ cười một cái, cũng không nói gì.
Mao Điềm Điềm đang bênh vực cô, Nguyên Chanh cũng đồng tình với lời của Mao Điềm Điềm, cô không muốn vì muốn thể hiện sự rộng lượng mà đi theo lời của Trịnh Nguyệt.
Nhưng…
“Tớ cũng đi.” Nguyên Chanh nói.
Mao Điềm Điềm: “Hả?”
Nguyên Chanh ánh mắt hơi cong lên, vẻ mặt thành khẩn: “Tớ có chút tò mò.”
Dù lý do là gì, cô chỉ cần đi cùng là Trịnh Nguyệt đã thấy vui rồi.
Thực ra, Trịnh Nguyệt cũng không nghĩ rằng Nguyên Chanh có thể giúp gì cho nhóm, ngay cả bản thân cô ấy cũng không có chút manh mối nào, chỉ dựa vào thông tin từ “Võng quản” và “Nhị hải”.
Cô ấy gọi Nguyên Chanh đi cùng, đơn giản chỉ vì muốn có thêm người, cảm giác càng đông càng can đảm hơn.
Cả ba người thống nhất, cùng nhau đi xin cửa hàng trưởng cho nghỉ ngày kia. Tháng này bọn họ vẫn chưa nghỉ hết số ngày phép, cửa hàng trưởng nhanh chóng đồng ý.
Sau giờ làm, Trịnh Nguyệt chia tay họ ngay trước cửa hàng, cô ấy phải đi tàu điện ngầm, hướng về nhà không giống họ.
Sau khi Trịnh Nguyệt đi, Mao Điềm Điềm nói với Nguyên Chanh: “Thực ra tớ cũng chỉ đi cho vui, tớ cũng thấy tò mò.”
Nguyên Chanh hỏi: “Còn Nguyệt Nguyệt thì sao? Tớ cảm thấy cô ấy thật sự rất lo lắng cho Triệu Anh Kiệt và nhóm.”
“Không phải lo lắng cho Triệu Anh Kiệt đâu.” Mao Điềm Điềm có ý chỉ khác.
Nguyên Chanh ngẩn người một chút mới phản ứng lại, ngạc nhiên mở to mắt: “Cậu nói… Nguyệt Nguyệt và Tiêu Khải?”
Mao Điềm Điềm gật đầu, Nguyên Chanh vô cùng kinh ngạc, lẩm bẩm: “Nhìn không ra mà, hai người đó không phải lúc nào cũng cãi nhau sao?”
“Đánh là thương mắng là yêu, cậu còn nhỏ không hiểu đâu.”
Nguyên Chanh vẫn đang trong trạng thái choáng váng, cô thật sự không hiểu, “Tớ cảm thấy, Triệu Anh Kiệt tốt hơn Tiêu Khải.”
Tuy cô cũng không thích Triệu Anh Kiệt, nhưng so ra, Triệu Anh Kiệt đẹp trai hơn Tiêu Khải, tính cách cũng tốt hơn, không hiểu sao Trịnh Nguyệt lại thích Tiêu Khải.
Mao Điềm Điềm nói: “Thực ra Tiêu Khải chỉ là miệng lưỡi thô bạo thôi, con người cũng được, hồi trước khi cậu chưa đến, Trịnh Nguyệt bị bạn trai cũ quấy rối một thời gian, hình như Tiêu Khải đã giúp cô ấy.”
Nguyên Chanh im lặng, cô không hiểu lựa chọn của Trịnh Nguyệt nhưng vẫn tôn trọng.
Vì mất ba mẹ sớm phải tự lập, lại có vẻ ngoài nổi bật, không ai biết Nguyên Chanh đã nghe bao nhiêu lời nói ghê tởm.
Cho nên nếu cô là Trịnh Nguyệt, cô sẽ biết ơn và coi Tiêu Khải là bạn, nhưng tuyệt đối không thể thích anh ta, thật sự rất khó để cô có thiện cảm với những chàng trai miệng lưỡi tồi tệ.
Nhận được một thông tin lớn, Nguyên Chanh về đến nhà vẫn còn cảm thấy tâm trí không ở đây.
Như thường lệ, cô tắm rửa, ăn cơm, làm việc nhà, mọi thứ đã xong xuôi, an tâm chơi game, xem những con ma vật nhỏ của mình.
Cô phóng sinh hai quả trứng đã nở ra, sau đó lại cho hai quả khác vào, tiền tích góp đủ mua một rương trứng, Nguyên Chanh đến trại trứng chọn đại một rương, chưa mở, trước tiên đi xem những vật phẩm mà ma vật mang về từ cuộc thám hiểm.
Cô đã gần đủ nguyên liệu để xây dựng nhà chế biến thức ăn và nâng cấp tổ ấp, mỗi lần vào game đều phải kiểm tra một lần.
Đến chiều, chỉ còn thiếu một nguyên liệu nữa, không biết cái nào sẽ được hoàn thành trước.
Cuối cùng có ma vật quay về, Nguyên Chanh hơi lo lắng mở phần mô tả vật phẩm, có thể dùng để xây dựng nhà chế biến thức ăn.
Nguyên Chanh: !!!
Cuối cũng cũng gom đủ!
Cô không thể chờ đợi thêm nữa, lập tức lấy viên đá trưởng thành từ túi đồ ra, tìm rương trứng chuyên dùng để chứa nguyên liệu xây dựng, chọn từng cái, sau đó chọn xây dựng.
Nhà chế biến thức ăn mới xây xong nằm ngay bên cạnh kho, không lớn bằng kho nhưng cũng không nhỏ.
Mở nhà chế biến thức ăn ra, bên trong có một bộ máy trông có vẻ bình thường, một đầu nối với thùng chứa thức ăn nghiêng, đầu kia là một cái máng hình chữ nhật lớn, bên trong còn được chia thành nhiều ngăn nhỏ.
Điều kỳ lạ là cái máng lớn lại nằm ở bên ngoài nhà chế biến thức ăn, khiến thiết kế trông có phần xấu xí, rõ ràng bên trong có thể chứa được.
Không hiểu được thẩm mỹ của nhà thiết kế game, Nguyên Chanh chọn một rương trứng đầy ắp nguyên liệu, những ma vật nhỏ của cô đã mang về rất nhiều thứ có thể dùng để chế tạo thức ăn, đặc biệt là xương và thịt, không biết chúng tìm đâu ra.
Triền Triền Đằng là thực vật, đều thích mang thịt lớn về nhà, là thích ăn thịt sao?
Cô bắt đầu cho nguyên liệu vào thùng chứa thức ăn, phát hiện phía trên có thêm một thanh tiến độ, cô tiếp tục cho nguyên liệu vào, mỗi lần cho vào một loại, thanh tiến độ sẽ nhích lên một đoạn, nhưng mỗi nguyên liệu khác nhau, độ dài thanh tiến độ cũng khác nhau.
Ví dụ như miếng thịt lớn mà Triền Triền Đằng mang về hôm qua, so với một khúc xương thì làm cho thanh tiến độ tăng lên gấp đôi.
Sau khi bỏ vào khoảng mười mấy loại nguyên liệu, thanh tiến độ mới đầy, khiến Nguyên Chanh có chút sầu, làm thức ăn cho ma vật hao tốn nguyên liệu thế này sao? Nhiều nguyên liệu như vậy mà chỉ có thể chế tạo được một gói thức ăn nhỏ thông thường thôi sao?
Sau đó, cô nhìn thấy một thông báo, hóa ra có thể lấp đầy khay nguyên liệu rồi chọn chế tạo tất cả trong một lần. Như vậy thì đỡ mất công phải điền nguyên liệu nhiều lần.
Không chỉ vậy, cỗ máy trông có vẻ bình thường này còn có thể cài đặt để tự động nạp thức ăn vào máng, cho ma vật tự do lấy ăn. Nguyên Chanh chọn chế độ "Máng thức ăn đầy sẽ tự động đóng lại."