Người đàn ông mặc chế phục hỏi: “Nghe nói các cậu đã nói chuyện với nó?”
“Không phải tôi, không phải tôi!” Triệu Anh Kiệt vội giải thích: “Là Stud, cậu ta hỏi Thạch Cự Nhân là gì, từ đâu đến, nhưng Thạch Cự Nhân không trả lời.”
Người đàn ông mặc chế phục hỏi: "Cậu ta không chặn lại sao?"
Triệu Anh Kiệt đột nhiên trừng lớn mắt: "Ai mà dám chứ, nếu Thạch Cự Nhân đấm một cú thì chắc cậu ta tiêu đời luôn."
Rõ ràng là khi chiến đấu, Thạch Cự Nhân không đấm bởi vì quái vật quá thấp, nó không thể cúi xuống, nhưng nếu tấn công bọn họ thì cú đấm sẽ rất vừa vặn, đặc biệt phù hợp để đánh vỡ đầu.
Người đàn ông mặc chế phục hỏi thêm vài lần về thông tin liên quan đến người đá khổng lồ và sợi dây leo, Triệu Anh Kiệt nói hết những gì mình biết, lúc đó anh ta mới dừng lại.
"Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi, cậu đã ký vào điều khoản bảo mật chưa?"
"Đã ký rồi, đã ký rồi."
Triệu Anh Kiệt làm động tác kéo khóa miệng, trải nghiệm hôm nay hoàn toàn đảo lộn nhận thức của cậu ta, thế giới đột nhiên thay đổi, nhưng dù thế nào đi nữa, cậu ta vẫn là một công dân tuân thủ pháp luật, sẽ không gây rối trong tình huống này.
Người đàn ông và người phụ nữ mặc chế phục mang theo sổ ghi chép ra khỏi phòng và gặp các đồng nghiệp khác ngoài hành lang.
Bọn họ tổng hợp lại tất cả các bản ghi chép đã thu thập được, ngoài hai thành viên của đội tuần tra bị thương nặng đang hôn mê, những người khác, bao gồm ba thành viên còn lại của đội, đều có lời khai tương tự nhau, không ai nói dối.
Đây là một bệnh viện dưới chân núi Phúc Lâm, hiện đã bị chính phủ tạm thời trưng dụng.
Sau khi phát hiện ra hắc động, nhân viên Cục Lâm Nghiệp đã lập tức báo cáo, chính phủ cử các chuyên gia tới, bọn họ phát hiện ra rằng hắc động này có vẻ đến từ một chiều không gian khác, không thể chạm vào hay giải mã.
Khi ném đá, cành cây vào bên trong, không nghe thấy tiếng vọng, còn khi buộc chuột vào dây thả xuống, dây kéo lên dính máu, con chuột không rõ tung tích.
Sự tồn tại nguy hiểm này, bên phía chính phủ không thể phớt lờ, bọn họ đã lập một trạm nghiên cứu gần miệng hắc động và tăng cường lực lượng phong tỏa núi Phúc Lâm.
Trên thực tế, lực lượng vũ trang bảo vệ núi Phúc Lâm đã rất mạnh, nhưng không ai ngờ rằng những con quái vật đột nhiên xuất hiện lại miễn nhiễm với vũ khí nóng, làm giảm đáng kể sức chiến đấu của các chiến sĩ.
Trong phòng họp lớn nhất, người ngồi ở vị trí chủ tọa là một nhân vật thường xuất hiện trên bản tin thời sự.
Ngồi ở vị trí kế bên là một ông già mặc quân phục, tuy đã già nhưng đôi mắt ông vẫn toát ra vẻ uy nghiêm.
Thông tin vừa được thu thập và tổng hợp đã được chuyển đến tay từng người có mặt. Sau khi xem xong, lãnh đạo ngồi ở ghế đầu tiên hỏi: "Các vị thấy sao?"
Mọi người đều hiểu rằng lãnh đạo đang hỏi về Thạch Cự Nhân mà đội tuần tra vô tình đυ.ng phải. Với tính hung hãn của quái vật, việc tiêu diệt chúng là điều không cần bàn cãi.
Còn về cách tiêu diệt quái vật, bọn họ có những chuyên gia chiến tranh chuyên trách, nếu không thể sử dụng vũ khí nóng thì còn có cách khác, vấn đề này không cần thảo luận trong cuộc họp này.
Nhưng Thạch Cự Nhân này, không thuộc về phe nhân loại, lại đối đầu với quái vật, khiến bọn họ không thể đưa ra quyết định.
Có người cho rằng, không phải cùng một chủng tộc thì chắc chắn sẽ khác biệt, Thạch Cự Nhân xuất hiện cùng với quái vật, ai mà biết nó có phải cũng chui ra từ hắc động không, vì sau đó bọn họ điều tra và không phát hiện được dấu vết của Thạch Cự Nhân ở dưới chân núi.
Một Thạch Cự Nhân to lớn như vậy, nếu có ai nhìn thấy, chắc chắn sẽ không thể không có thông tin gì.
Có người cho rằng, có thể có thêm một đồng minh, cũng đừng có thêm một kẻ thù. Thạch Cự Nhân đã cứu mạng bọn họ, lại không có ý tấn công, biết đâu có thể hợp tác.
Cũng có người cho rằng, chỉ có một hàng mẫu là Thạch Cự Nhân, việc thảo luận về nó còn quá sớm, biết đâu còn có những tộc khác của Thạch Cự Nhân, và biết đâu chúng sẽ tấn công nhân loại.
Sau một hồi thảo luận sôi nổi, lãnh đạo quyết định: Trước khi Thạch Cự Nhân và các tộc khác không có ý định tấn công nhân loại, trước tiên sẽ không coi là kẻ thù.
Đây chính là cơ sở để tìm kiếm sự hợp tác.
Về cái hắc động ở núi Phúc Lâm, Nguyên Chanh đặc biệt quan tâm.
Ngày hôm sau đi làm, ánh mắt cô ngay lập tức tìm kiếm Triệu Anh Kiệt và Tiêu Khải, muốn hỏi một chút về tình hình ngày hôm qua ở trên núi.
Tuy nhiên, Triệu Anh Kiệt và Tiêu Khải đều không đến làm, Nguyên Chanh cũng không vội, Mao Điềm Điềm sẽ nói cho cô biết.
Chưa đợi Mao Điềm Điềm dò hỏi thông tin rồi chia sẻ với cô, Nguyên Chanh đã biết được, nhóm bốn người biến mất một ngày đã xuất hiện trong nhóm hành động, còn gửi cả ảnh.
Triệu Anh Kiệt phàn nàn trong nhóm, đều do Tiêu Khải chụp ảnh lung tung, khiến bọn họ bị người ta đuổi, cuối cùng phải hoảng hốt mà ngã xuống núi.
Còn về những người mặc chế phục cầm súng chụp được? Là đội tìm kiếm cứu nạn, thực ra trước đó vào núi vẫn còn những người chưa tìm thấy, mà trái lại, phát hiện được dấu vết của dã thú, nên mới phong tỏa núi không cho người đi vào.
Hắc động? Hắc động gì, giờ đã thế này ai còn dám đi tìm xem có hắc động hay không.
Xúi quẩy, cả bốn người đều bị thương, khó trách Triệu Anh Kiệt và Tiêu Khải không đến làm.
Mao Điềm Điềm nhìn thấy mặt của Triệu Anh Kiệt bị băng bó một nửa, thở dài: “Tiểu Kiệt, sao mặt lại băng bó thế này, có phải bị hủy dung không?”
Nguyên Chanh nhíu mày nhìn bức ảnh trong nhóm, té bị thương sao? Bốn người cùng té ngã nghiêm trọng như vậy sao?
Nghi hoặc chỉ trong thoáng chốc, cô và Triệu Anh Kiệt, Tiêu Khải không quen thân lắm, nhưng dù sao cũng ở trong một nhóm nhỏ, nên gửi một tin nhắn hỏi thăm cũng coi như là quan tâm.
Có thể thấy Triệu Anh Kiệt và Tiêu Khải tâm trạng vẫn ổn, nhưng cả ba người đều rất kiêng dè đề cập đến chuyện hôm qua, hai người bạn khác trong nhóm muốn hỏi bọn họ bị té ngã thế nào, thì bọn họ nhanh chóng chuyển chủ đề.
Trong giờ ăn trưa, khi đợi món ăn, Nguyên Chanh lại lấy điện thoại ra chơi game.
Kể từ khi có thêm một tổ ấp trứng, hiệu suất ấp trứng của cô đã tăng lên rõ rệt, tốc độ kiếm tiền cũng nhanh hơn, chỉ với việc ấp những quả trứng giá cao trong một giờ, trong vòng hai ngày, cô đã tích đủ ba trăm đồng vàng, lại mua thêm ba rương trứng.
Mua nhiều trứng, cuối cùng cô đã phát hiện ra giống trứng mới, Nguyên Chanh lại ký khế ước với ma vật mới ấp ra.
Khi có nhiều ma vật được ký khế ước, số lượng có thể đưa đi thám hiểm cũng tăng lên, tốc độ tích lũy vật liệu cũng nhanh hơn rất nhiều.
Nguyên Chanh đã gần đủ nguyên liệu để nâng cấp tổ ấp và xây dựng nhà chế biến thức ăn, cô cũng đã tích trữ nhiều nguyên liệu có thể chế biến thức ăn, trong đó xương và thịt có vẻ rất nhiều.
Điều kỳ diệu nhất là, hôm qua Triền Triền Đằng của cô đã mang về mấy miếng thịt và xương lớn, không biết nó mang theo nhiều thứ như vậy, làm sao về được, thậm chí còn đánh nhau một trận.
Triền Triền Đằng thật sự mạnh đến vậy sao? Nguyên Chanh cảm thấy sốc.
Cũng là trứng sáu giờ, nhưng so với Độn Độn Chuột thì Thạch Cự Nhân có vẻ kém hơn, Độn Độn Chuột mỗi lần ra ngoài đều thu hoạch tràn đầy, trong khi Thạch Cự Nhân của cô, to lớn như vậy, ra ngoài chỉ toàn đánh nhau, chẳng mang về được gì, thật phí hoài thân hình lớn như vậy.