Hứa Hoán Ninh thậm chí còn nghĩ rằng mình đang mơ, cậu chớp mắt thật mạnh, nhưng hình bóng trong gương không hề biến mất, mà ngược lại, càng trở nên rõ nét hơn.
Trong gương, Đường Dữ đang đứng nghiêng nói chuyện với ai đó, nửa lưng quay về phía Hứa Hoán Ninh. Từ góc độ này, cậu chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của Đường Dữ.
Hắn vuốt tóc lên, để lộ trán sáng bóng, mày kiếm mắt sáng, trong mắt lúc sáng lúc tối, khiến người ta không thể đoán được.
Hình ảnh này khiến Hứa Hoán Ninh nhớ lại những lần Đường Dữ dẫn mình chạy đua trong những con hẻm, nhưng bây giờ, mọi thứ đã không còn chật vật như lúc trước.
Hiện tại, Đường Dữ tỏa ra khí thế của một người có địa vị cao, áp lực mạnh mẽ khiến người khác không dám lại gần.
Ở cổ tay bộ vest nhung đen, một chiếc cúc áo được chạm khắc tinh xảo với viên ngọc bích lấp lánh, vừa khiêm tốn lại không kém phần sang trọng.
Hứa Hoán Ninh không biết trong năm năm qua Đường Dữ đã trải qua những gì, mà lại thay đổi đến mức này.
Nhưng nhìn có vẻ Đường Dữ sống rất tốt.
Những ký ức sâu kín trong lòng được gợi lại, trái tim không ngừng đau nhói.
Đối diện với Đường Dữ là một người đàn ông trung niên hơi béo, ăn mặc cũng rất lịch sự, không phải là thấp, khoảng một mét bảy, nhưng khi đứng trước Đường Dữ thì cần hơi ngẩng đầu lên.
Người đàn ông đối diện không hề bận tâm, chỉ chăm chú nói về doanh nghiệp của mình, hy vọngĐường Dữ có thể xem xét hợp tác.
Tính cách của Đường Dữ vẫn lạnh lùng như xưa, chỉ đơn giản ậm ừ một tiếng rồi quay người định rời đi.
Người đàn ông trung niên còn muốn chặn lại, nhưng bị ánh mắt của Đường Dữ làm cho đứng im tại chỗ, yếu ớt kêu lên: "Tổng giám đốc Đường, xin hãy cân nhắc."
Hứa Hoán Ninh bị hành động này làm cho hoảng sợ, không dám quay lại nhìn, nhanh chóng ném khăn giấy trên bàn vào thùng rác, rồi lén lút vào một buồng vệ sinh gần nhất.
Lặng lẽ nghe tiếng động bên ngoài, nhịp tim đập nhanh đến mức như sắp lên đến cổ họng.
Cậu sợ tình cờ bắt gặp Đường Dữ, những chuyện năm xưa như một cái gai đâm vào tim cậu, không thể rút ra cũng không thể buông bỏ.
Ban đầu cậu nghĩ rằng sẽ không bao giờ có liên quan gì đến Đường Dữ nữa, không ngờ...
Thời gian dường như đã trôi qua rất lâu, Hứa Hoán Ninh cảm thấy mình căng thẳng đến mức tay chân tê dại, âm thanh bên ngoài dần lắng xuống, có vẻ như mọi người đã rời đi.
Hứa Hoán Ninh đợi thêm một chút nữa mới dám thở phào nhẹ nhõm, từ từ mở cửa buồng vệ sinh.
Vừa mở cửa, Hứa Hoán Ninh đã choáng váng.
Đường Dữ đang dựa vào bồn rửa tay, đối diện với cậu, dùng khăn giấy lau nước trên tay, những khớp ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng, chỉ một hành động đơn giản như vậy, nhưng đặt trên người hắn lại trở nên vô cùng đẹp mắt.
Hứa Hoán Ninh muốn giả vờ như không thấy, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời để chạy ra ngoài, nhưng chưa đi được vài bước thì đã bị Đường Dữ gọi lại.
"Đã lâu không gặp, cậu chủ Hứa." Đường Dữ không ngẩng đầu lên, như thể đã tính toán trước.
Giọng của Đường Dữ không còn chút nào dấu vết khàn khàn của năm xưa, ngược lại trở thành một giọng trầm ấm đầy cuốn hút, khiến người nghe thấy có hơi run chân.
Rõ ràng chỉ là một câu chào hỏi đơn giản, nhưng lại khiến Hứa Hoán Ninh cảm thấy toàn thân lạnh toát, không khí xung quanh như sắp đông cứng lại.
Hứa Hoán Ninh vô cùng khó khắn quay đầu lại, "À... Lâu không gặp."
Cậu giống như một chú thỏ nhỏ bị bắt quả tang đang ăn trộm, bị nắm tai, treo lơ lửng giữa không trung mà bị mắng.
Dù có cố gắng đạp chân cũng không chạm được mặt đất, không có chút cảm giác an toàn nào.
Hứa Hoán Ninh không muốn nói nhiều với Đường Dữ, cậu chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Đường Dữ ngẩng đầu lên, trên mặt không thể hiện cảm xúc gì, giọng nói lạnh lẽo từ từ nói: "Cậu Hứa không có gì muốn nói với tôi sao?"
Hứa Hoán Ninh không dám nhìn thẳng vào mắt Đường Dữ, cúi đầu, thốt ra lời xin lỗi muộn màng sau năm năm.
"Xin lỗi..." Câu nói chưa dứt, đã biến thành một tiếng kêu hoảng hốt.
Đường Dữ tức giận nhìn cậu, một tay nắm chặt eo Hứa Hoán Ninh, đặt cậu lên bồn rửa mặt, khóa giữa gương và bản thân.
Không nói một lời, hắn cúi xuống hôn lên môi Hứa Hoán Ninh.
Khoảnh khắc đó, Hứa Hoán Ninh cảm thấy như trở về ngày mưa năm năm trước.
Nhưng hành động của Đường Dữ không còn hung hăng như năm xưa, mà lại dịu dàng và yêu thương, nhẹ nhàng vuốt ve từng milimet, triền miên như thể đối xử với người yêu.