Vui Vẻ Làm Mẹ Năm Mất Mùa, Tôi Dựa Vào Nông Trường Nuôi Lớn Ba Bé Con

Chương 21: Đi giúp nạn thiên tai

Biện Kinh

"A Yến, huynh chuẩn bị xong chưa?"

Tam hoàng tử Tần Hi đi tới Lý phủ, đây là ngoại gia của hắn ta, từ nhỏ hắn ta đã tới đây không biết bao nhiêu lần.

Lần này, Hoàng thượng phái Lý Tùng Yến đến phủ Triều Châu để cứu trợ thiên tai. Trước khi lên đường, Tần Hi đến hỏi thăm tình hình, hai người đang ngồi trong thư phòng của Lý Tùng Yến, Tần Hi ngồi ở một bên hỏi, nhàm chán nhìn thư phòng không có một tia nhân khí của A Yến, chỉ cảm thấy lạnh lẽo và trống trải.

"Mọi thứ đều đã chuẩn bị chu toàn rồi, Tam hoàng tử không cần lo lắng." Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Lý Tùng Yến vang lên, kéo lại những suy nghĩ vẩn vơ của Tần Hi.

"Được rồi, chuẩn bị xong là được. Ta nghe nói huynh chuẩn bị thành thân?" Tần Hi tò mò hỏi, đây là trên đường tới đây hắn ta nghe được cữu mẫu nói. Bởi vì A Yến đáp ứng thành thân đã làm cữu mẫu của hắn ta nhẹ nhõm không ít, không còn vẻ lo lắng như trước nữa, mà thay vào đó là niềm vui hiện rõ trên gương mặt.

“Cuối cùng huynh cũng nghĩ thông suốt rồi, không tệ, không tệ. Xem ra không bao lâu nữa ta sẽ có điệt nhi điệt nữ. Đến lúc đó nhất định ta sẽ chuẩn bị một món quà lớn cho điệt nhi điệt nữ chưa chào đời của ta.” Tần Hi nói đùa, không hề giống dáng vẻ uy nghiêm của một vị Hoàng tử, mà giống huynh đệ bình thường trêu đùa.

Lý Tùng Yến: "Bệ hạ đã quyết định Hoàng tử phi cho người chưa? Hoàng hậu nương nương đã chọn cho người bao nhiêu vị rồi?"

Khuôn mặt vui vẻ xem kịch của Tần Hi trong nháy mắt biến đổi:... Oan oan tương báo? Chúng ta là biểu huynh đệ! Thọt ta một đao huynh vui mừng lắm à?

Cuối cùng, Tần Hi không chiếm được chỗ tốt từ Lý Tùng Yến, cả hai đều đồng bệnh tương liên, bị trưởng bối thúc giục thành thân, Tần Hi cũng không ngờ rằng hôn sự của mình sẽ trở thành bệnh nan giải lớn nhất trong lòng Hoàng hậu.

Nói nữa đều là nước mắt, vậy nên bỏ qua chuyện này đi.

Không nói đùa nữa, Tần Hi cũng trở nên nghiêm túc: “Tuy lần này lão Nhị bị tổn thất nặng nề, nhưng thế lực phía sau hắn ta sẽ không từ bỏ ý đồ. Trương Các lão vẫn vững như đài. Cho dù lần này lão nhị bị phụ hoàng khiển trách, đối với hắn mà nói, chỉ là không đau không ngứa mà thôi.”

"Việc trợ giúp thiên tai trong tay ngươi vào lần này, Trương Các lão đã an bài hơn một nửa là người của họ. Huynh nên chú ý, đừng để bị họ tính kế.”

Lý Tùng Yến: “Tại hạ biết được Hoàng thượng sẽ không để cho tại hạ một thân một mình. Nếu đã phái nhiều người giúp đỡ như vậy, tại chỉ cần tận dụng họ tối đã là được."

Tận dụng tối đa?

Làm sao để sử dụng tay chân của người khác? Chẳng lẽ A Yến muốn làm đại sự gì sao? Tần Hi khẽ nhướng mày, hoàn toàn mất đi dáng vẻ uy nghi của một hoàng tử, giống như một thiếu gia hiếu động xuất thân từ thế gia vậy.

"Huynh định làm gì?"

Lý Tùng Yến cười khẽ, trong giọng nói vốn trong lạnh lùng của hắn lại mang theo chút ấm áp.

"Vấn đề không phải là tại hạ làm gì, mà là xem họ làm gì mà thôi."

Hiện tại biết A Yến đã có kế hoạch của riêng mình, Tần Hi cũng không còn lo lắng nữa. Sau khi ăn cơm trưa ở Lý phủ, hắn ta trở về cung điện thỉnh an Hoàng hậu, hôm nay hắn ta còn chưa xem xong chân dung các tiểu thư đến tuổi nên hắn ta phải tranh thủ đi xem tiếp mới được.

Hai vị nữ chủ nhân của Lý phủ đều đang bận rộn sắp xếp hành lý cho Lý Tùng Yến. Khi Lý Tùng Yến khởi hành, hai nữ chủ nhân đã chất hành lý đầy hai chiếc xe ngựa cho hắn. Trên trán Lý Tùng Yến mơ hồ nổi lên gân xanh, lẽ ra hắn phải hiểu từ lâu rằng mẫu thân và tổ mẫu sẽ không để hắn xuất hành nhẹ nhàng.

"Lý Hạ, giúp ta thu dọn hành lý một lần nữa. Chỉ cần mang theo vài bộ quần áo để thay là được, những thứ khác không cần thiết thì đừng mang theo."

Hai vị nữ chủ nhân đều không chịu nhượng bộ, Lý Hạ cũng nhanh chóng khuyên nhủ: “Phu nhân, lão phu nhân, công tử đây là đi cứu trợ thiên tai, không phải đi du sơn ngoạn thủy. Hai vị sắp xếp quá nhiều hành lý, để cho Bệ hạ biết chúng ta có thể giải thích thế nào đây? Bách tính phủ Triều Châu vẫn đang trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, khi nhìn thấy chúng ta xuất hành như thế này, họ sẽ không cho rằng chúng ta đang đi cứu trợ thiên tai.”

Hai người đương nhiên hiểu rõ những điều này. Kỳ thật họ thân là nữ chủ nhân của Lý phủ, làm sao không hiểu được điểm này, chỉ là họ quá thương nhi tử và tôn nhi của mình nên hai người mới hành động không có chừng mực.

Cuối cùng, Lý Hạ cũng thuyết phục được hai vị nữ nhân rồi cho người thu dọn hành lý một lần nữa, sau đó bọn họ mới có thể xuất phát.

Lần này Lý Tùng Yến xuất phát mang theo một đội lớn nhân mã, phía sau còn có lương thực cùng hàng ngàn binh lính hộ tống, hoàn toàn trái ngược với lần trước khi hắn một thân một mình. Cửa thành Biện Kinh mở ra, tiễn đoàn người của Lý Tùng Yến lên đường.

Bách tính xung quanh lần lượt nhường đường và khen ngợi Lý Tùng Yến không dứt: “May mà Lý công tử vì tổ mẫu tìm lễ vật mừng thọ nên mới phát hiện ra nạn đói ở phủ Triều Châu. Nếu chậm trễ một chút, toàn bộ bách tính ở Triều Châu khả năng sẽ chết đói. Nhà ta còn có th thích ở Triều Châu, ta hy vọng đội ngũ cứu trợ thiên tai có thể đến kịp thời, mong họ có thể sống tốt.”

"Nạn đói ở phủ Triều Châu không biết đã kéo dài bao lâu. Ngộ nhỡ... Người đều chết hết thì còn cứu trợ gì nữa?"

"Tin tức của các ngươi thật sự là lạc hậu rồi, thiên tai bắt đầu đã hơn hai tháng, lúc đầu còn có một ít lương thực, hiện tại cứu trợ tuy hơi muộn nhưng vẫn còn có một ít người sống sót, cứu được người nào hay người đó.

...

Phía trên cổng thành, Trương Các lão đưa mắt nhìn đoàn người rời khỏi thành. Bên dưới thành, bách tính Biên Kinh đang bàn tán về nạn đói mà vẫn điềm nhiên như không.

Quan viên bên cạnh còn khẩn trương hơn cả ông ta: “Các lão, sao ngài không lo lắng chút nào vậy? Lần này Nhị hoàng tử đã bị bệ hạ cấm túc, nửa năm nữa cũng không thể lên triều đình, thời gian quá lâu chỉ sợ mất đi ân sủng của Hoàng thượng!”

"Nếu như để người của Tam hoàng tử lại tổ chức cứu trợ thành công vào lần này, thì Nhị hoàng tử sẽ bị gạt sang một bên! Các lão, xin ngài nghĩ cách gì đi, Nhị hoàng tử là ngoại tôn của ngài!"

Trương Các lão cau mày: "Cẩn thận với những gì ngươi nói."

Lúc này vị quan viên mới ngậm miệng.

Trương Các lão chậm rãi nói: "Khẩn trương như vậy làm gì? Đây mới chỉ là bắt đầu." Ông ta đi xuống cửa thành, bước về phía tửu lâu, quan viên đi theo sát phía sau, lòng đầy thắc mắc, đến giờ mà còn có tâm trạng đi ăn uống sao?

Mặc dù đội ngũ đông đảo nhưng Lý Tùng Yến vẫn yêu cầu toàn đội ngũ tăng tốc hành quân. Trọng lượng của xe chở lương thực đã giảm nên có nhiều xe chở lương thực hơn và mỗi xe chở ít lương thực hơn. Thông thường Biện Kinh và Triều Châu cách xa như vậy, không nên vận chuyển lương thực từ Biện Kinh nhưng lần trước lúc Lý Tùng Yến đang ở phủ Triều Châu bán lương thực, thì hắn đã nhận ra rằng Triều Châu không đủ lương thực để mở kho cứu trợ, nên buộc phải vận chuyển lương thực từ Biện Lương đến.

Cho dù Lý Tùng Yến có gấp rút đi từ Biện Kinh đến phủ Triều Châu thì cũng phải mất hơn nửa tháng mà lúc này đã là đầu tháng mười.

Tri phủ Triều Châu đã bị triều đình cách chức điều tra trước đó. Lý Tùng Yến thuận lợi vào thành. Bách tính trong thành xếp thành hai hàng vui mừng chào đón, vui mừng phủ Triều Châu được cứu rồi.

"Lý Hạ, ngươi vận chuyển lương thực đến kho lương thực trước." Thởi điểm đến Triều Châu, họ còn cần phải hỏi thăm quan viên tình hình địa phương một chút.

"Tề đại nhân, làm phiền ngài triệu tập quan chức địa phương đến phủ, trước tiên chúng ta tìm hiểu tình hình một chút, buổi tối bắt đầu phân phát lương thực cho bách tính Triều Châu."

Tề đại nhân mỉm cười, ngoài mặt vui vẻ nhưng trong lòng lại không thoải mái, chỉ có thể vâng dạ.

Lý Tùng Yến nhìn quanh phủ Triều Châu, đã gần một tháng trôi qua kể từ khi cậu rời đi, nơi đây thậm chí không thể duy trì được vẻ bề ngoài nữa. Trên đường có thể nhìn thấy tiểu hài và người lớn cắm rơm rạ trên đầu đi lại khắp nơi, nhiều người còn không thể sống sót qua nổi. Khi nhìn thấy lương thực, họ lập tức rút cọng rơm trên đầu xuống, lao đến xe lương tìm cách cướp lấy lương thực nhưng bị binh lính bên cạnh xe ngăn lại.

"Mọi người đừng sốt ruột. Tối nay, quan phủ sẽ phát cháo ở các cổng thành. Mọi người đều dựa trên sổ hộ tịch của mình mà nhận. Mỗi người chỉ được nhận một bát, không thể nhiều hơn."

Các quan viên bị vây quanh cố gắng khuyên nhủ bách tính bình tĩnh, khi mọi người thấy tình cảnh bi đát của bách tính, cũng không dám chậm trễ, vội vàng bắt tay vào làm việc.