Xe ngựa của Lương Thiến Du dừng ngay trước cửa sân. Loại xe ngựa nhỏ này rất thích hợp để di chuyển trong những ngày đông lạnh giá.
Thính Tuyết đỡ Tô Ninh Anh chậm rãi lên xe ngựa, Lương Thiến Du thấy dáng đi của nàng thì quan tâm hỏi: "Tô tiểu thư làm sao thế?"
"Bị trẹo chân một chút, nhưng giờ gần như đã khỏi hẳn rồi." Tô Ninh Anh không tiện nói rõ chuyện hôm đó, nên chỉ trả lời đơn giản.
Lương Thiến Du ân cần hỏi thêm vài câu, sau khi nghe nói Lục Trác Ngọc đã chẩn đoán cho nàng, liền gật đầu nói: "Lục công tử nổi tiếng tài giỏi, đã nói không sao thì chắc chắn không có gì đáng lo. Tô tiểu thư có thể yên tâm."
Trong xe ngựa có chuẩn bị trà và bánh ngọt, rất giống những món bánh mà Tô Ninh Anh đã ăn trên xe ngựa của Cố Nhất Thanh lần trước.
"Đây là bánh của tiệm Diêu Ký." Lương Thiến Du giới thiệu: "Là một thương hiệu lâu đời, từ nhỏ ta đã ăn ở đây rồi."
Tô Ninh Anh biết về Diêu Ký, không chỉ nổi tiếng ở Bành Thành mà còn trong cả giới tu chân. Bánh ngọt của tiệm này thường được làm từ linh đan và thảo dược, ăn vào không chỉ tăng cường thể lực mà còn có tác dụng dưỡng nhan.
Sau tận thế, vì linh đan và thảo dược khó tìm, nên hầu hết các tiệm Diêu Ký đều đã đóng cửa, chỉ còn lại một vài chi nhánh có thể tiếp tục sử dụng linh dược, trong đó có tiệm ở Bành Thành này.
Dù trên bàn chỉ có ba đĩa bánh nhỏ, nhưng trong mắt Tô Ninh Anh, đây không chỉ là bánh ngọt mà là vàng nha!
Chẳng trách nàng thích ăn bánh này như vậy, thì ra bên trong có thảo dược. Tô Ninh Anh chợt nhớ đến hộp bánh lớn trên xe ngựa của Cố Nhất Thanh lần trước, cảm thấy tiếc nuối vì lúc đó mình không ăn thêm chút nữa.
"Nếu Tô cô nương thích, sau khi xem xong buổi diễn, ta sẽ sai người mang chút bánh đến cho cô nương."
Vừa ăn vừa mang về, thật là ngại quá!
"Ta thích cái này." Tô Ninh Anh chỉ vào loại bánh mà nàng thích nhất, loại trông giống như bánh hoa hồng. Bên ngoài là lớp vỏ giòn, bên trong là cánh hoa thơm nhẹ, không phải mùi hoa hồng mà là một mùi hương thanh khiết, tương tự mùi hoa mã đề, nhẹ nhàng và không quá ngọt.
Nàng thật đúng là không biết xấu hổ mà.
Lương Thiến Du lại chỉ thấy Tô Ninh Anh không làm ra vẻ, thật đáng yêu, nàng mỉm cười gật đầu nói: “Được.”
Tầm Họa ngồi quỳ một bên nhìn gương mặt tươi cười của Lương Thiến Du, đột nhiên không kiềm được, vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào nói: “Từ khi lão thành chủ qua đời, đã lâu lắm rồi phu nhân không cười như vậy.”
Tô Ninh Anh: ... Lão nô đã lâu không thấy tổng tài cười như thế này. Lần trước ở vườn mai không phải đã cười rất vui vẻ sao?
Nụ cười trên mặt Lương Thiến Du hơi nhạt đi, nàng lau nước mắt ở khóe mắt Tầm Họa: “Đừng lo cho ta.”
Xe ngựa của Lương Thiến Du không xa hoa lãng phí như của Cố Nhất Thanh, nàng không dùng linh thạch để sưởi ấm mà chỉ dùng một lò sưởi tay nhỏ. So với bên ngoài, trong xe chỉ có thể tính là không quá lạnh.
Ở những nơi quá lạnh, Tô Ninh Anh không thể ngủ được, nàng chống tay lên cằm, chọn bánh ngọt ăn.
Trong xe ngựa có một chút hương thơm nhè nhẹ, nhưng vẫn không át được mùi thuốc. Ban đầu, Tô Ninh Anh còn tưởng đó là mùi từ thuốc trên người mình, nhưng ngửi kỹ thì nhận ra mùi hương không giống, đoán chắc là từ người của Lương Thiến Du.
Theo như cốt truyện, Lương Thiến Du đã uống thuốc hơn nửa năm rồi. Thuốc kia do Cố Nhất Thanh kê, có thể uống được mới là lạ.
Xe ngựa lăn qua những viên gạch xanh, phát ra tiếng va chạm khi bánh xe nghiền qua những mảnh băng vỡ.
Bỗng nhiên, Tầm Họa nghẹn ngào nói một câu: “Kể từ khi lão thành chủ qua đời, đã lâu lắm rồi phu nhân không có một giấc ngủ yên ổn.”
Tô Ninh Anh: ... Lão nô chưa từng thấy thiếu gia có thể ngủ bên cạnh ai mà yên ổn như vậy.
Tô Ninh Anh cúi đầu, lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào Lương Thiến Du đã tựa đầu vào mép áo choàng của nàng ngủ rồi.
A này... Tô Ninh Anh im lặng một lúc, thấp giọng hỏi: “Phu nhân nhà ngươi còn đau dạ dày không?”
Tầm Họa ngừng một lát: “Phu nhân nhà ta không có bệnh dạ dày.”
Ồ.
Xe ngựa đã đến nơi, vì Lương Thiến Du vẫn chưa tỉnh dậy nên Tô Ninh Anh cũng không gọi nàng, chỉ lặng lẽ ngồi ăn bánh.
Khi nàng ăn đến miếng bánh thứ năm, cuối cùng Lương Thiến Du cũng tỉnh lại.
Một giấc này, Lương Thiến Du ngủ rất yên ổn, dù chỉ kéo dài mười lăm phút ngắn ngủi, nhưng nàng đã rơi vào giấc ngủ sâu, khi mở mắt ra, rõ ràng tinh thần đã khá hơn nhiều.