Cái ngày mà Phạm Hương gọi Thanh Hằng một tiếng chị hai , đến nay cũng đã tròn ba tháng rồi . Ngay cả Thanh Hằng lúc đó cũng không nghĩ đến cô lại suy nghĩ thông suốt nhanh đến như vậy , nhưng đích thị chị ấy không biết được rằng sự gấp gút đó thật sự là có vấn đề .
Nếu như cô đã là con gái út của Phạm Thị , có nghĩa là cho dù cô không cần tích góp trong một thời gian dài đã có thể có được số tiền to lớn . Cũng một phần nào đó giúp cho ba mẹ nuôi của cô có thể an hưởng tuổi già , tranh thủ khoảng thời gian còn lại để ở bên cạnh mẹ ruột của mình , được lúc nào thì hay lúc đó .
” Lại vẫn còn nghĩ đến Lan Khuê sao ? Cũng đã một năm rồi … “
Nói qua nói lại cũng đã gần đến kỳ giỗ đầu của nàng , càng gần đến ngày đó thì Phạm Hương lại không sao tươi tắn lên nổi . Một năm sắp sửa trôi qua , Thanh Hằng thật sự chưa từng có khoảng khắc nào thật sự yên tâm về Phạm Hương . Chị ấy cứ cảm thấy cô có suy nghĩ tiêu cực gì đó luôn giấu mình , không biết đến bao giờ đứa em này mới có thể buông xuống được mọi chuyện đã qua đi từ một năm trước , khi người đó mất .
” Một năm qua chị dâu cũng không tha thứ cho em , thì làm sao em có thể tha thứ cho mình “
Đám cưới của hai người bọn họ đã diễn ra từ hồi giữa năm , dĩ nhiên theo như vai vế thì Thanh Hà bây giờ đã là chị dâu của cô . Có điều trong suốt khoảng thời gian một năm đó , Thanh Hà đã không hề nói đến cô một tiếng nào , chị ấy đối với những gì cô từng gây ra cho nàng , vẫn vô cùng căm phẫn .
” Đừng buồn em ấy , có lẽ một thời gian nữa Thanh Hà cũng sẽ thông cảm cho em , cũng đừng suy nghĩ lung tung “
” Không cần lo cho em đâu chị hai , em lớn rồi em tự biết suy nghĩ sao là tốt cho mình mà “
Tình huống hiện tại cũng chỉ còn mong thời gian sắp tới có thể giúp cho Phạm Hương có thể tự chữa lành vết thương cho mình thôi , thật ra có lúc Thanh Hằng cũng từng suy nghĩ đến lời nói của Thanh Hà . Bởi vì chị là chị ruột của Phạm Hương , nên chị mới dễ dàng tha thứ cho cô đến như vậy . Phải , nếu như cũng chỉ là người dưng không thân không thích , có lẽ chị ấy cũng sẽ không khác gì so với Thanh Hà của ngày hôm nay , đối với cô có phần căm phẫn .
” Hôm nay về sớm ăn cơm với mẹ đi , chị đưa Thanh Hà về nhà mẹ của em ấy “
” Vâng “
Hiện tại bà đã chịu dọn về nhà của Thanh Hằng , có điều bệnh tình của bà vẫn không khỏi hoàn toàn ngay được . Nhưng không đến nổi chán ghét Thanh Hằng như trước , Phạm Hương vẫn ở lại căn hộ của Lan Khuê . Cứ mỗi buổi chiều nếu như có thời gian rảnh rỗi sẽ qua dùng cơm với bà , mấy lần như vậy bà điều hỏi rốt cuộc cô có tìm được người đó hay chưa ? Dĩ nhiên câu trả lời đều trăm lần như một …
———————————-
Cuối cùng thì ngày giỗ đầu của Lan Khuê cũng đã đến , cả ngày hôm đó cô đều không có làm gì cả , một mực từ sáng đến tối ở lại mộ phần của nàng . Đến buổi chiều cuối cùng cô cũng nhìn thấy Thanh Hà đến thăm mộ của Lan Khuê , nhưng chị ấy vẫn một mực không nói đến cô một lời nào , cho đến khi …
” Chị dâu , thay mặt Bảo Bối hãy trút giận lên người của em đi , chị đừng như vậy “
Thanh Hà đang đốt dở cho nàng một nén nhang liền nhanh chóng hoàn thành nó , ngay sau đó liền hướng mắt về phía cô , đầy vô cảm . Đây cũng là lần đầu tiên chị ấy nói chuyện với Phạm Hương , sau một năm dài đăng đẳng .
” Là số kiếp của cậu ấy , tôi đã từng nói giữa hai người không được xảy ra mâu thuẫn . Vậy mà rốt cuộc cuối cùng em lại chọn làm một kẻ hủy hoại đi cậu ấy , chứ không phải là một chiếc phao cứu sinh như tôi vẫn thầm mong như vậy “
” Xin lỗi …”
” Những lời vô ích không cần phải nói , Phạm Hương … nếu tôi là ông nội , một bước em cũng không đến được gần mộ của Lan Khuê “
Thanh Hà đã nhiều lần nghe Thanh Hằng nói giúp em của mình , nhưng hiềm khích đối với người này vẫn không sao thuyên giảm được . Đau khổ lớn nhất của Lan Khuê không phải hôm gieo mình tìm cái chết , mà chính là những tháng ngày cô độc em bỏ rơi lấy cậu ấy , trong lúc tất cả sự khinh khi miệt thị mỗi ngày đều quây quẫn lấy người em từng yêu . Tôi dám chắc rằng , nếu như lúc đó chỉ cần em ở bên cạnh Lan Khuê , cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa , cậu ấy nhất định cũng sẽ không để mình rơi một giọt nước mắt nào .
Thái độ này của Thanh Hà đối với cô đã không phải một ngày một bữa nữa , vì thế khi chị ấy tức giận bỏ đi, cô cũng không còn cảm thấy xa lạ nữa . Thanh Hà đi khỏi đó chỉ vài bước chân liền xoay người của mình lại nhìn Phạm Hương , giống như muốn nói gì đó rồi lại thôi .
Cô ở đó cho đến lúc Mặt Trời sắp khuất dạng , trong một lúc bước ra bên ngoài đi đến xe của nàng định quay trở về căn hộ . Lại nhìn thấy có một bóng người nép sau góc cây to lớn cách chiếc xe một khoảng , là ai muốn theo dõi cô chứ , dáng người đó rõ ràng quen thuộc .
” Bảo Bối , có phải chị hay không ? “
Phạm Hương một mực đuổi theo dáng người đó đang chạy càng lúc càng xa vào khu vườn rộng lớn sau khuôn viên mộ phần , đến lúc cô đuổi kịp người đó kéo cả người cô ấy đối diện với mình . Mới phát hiện ra rằng , cô gái đó chính là người một năm trước mà cô từng giúp ở một con hẻm , cũng chính là người đưa cô về nhà của mình chữa trị vết thương ở đầu , mà Lan Khuê cứ ngỡ rằng cô vô tình bạc bẽo .
” Tại sao cô phải lén lút theo dõi tôi ? Chẳng phải hôm đó chúng ta đã nói rõ ràng rồi hay sao Tiểu Thừa “
Tiểu Thừa chính là con gái của một đại phú hào người hoa đến Việt Nam lập nghiệp , ngày hôm đó được Phạm Hương cứu giúp liền đem lòng mến mộ . Trong suốt một năm cô đi đâu làm gì cô ấy đều âm thầm theo dõi , hôm đó tức là cách đây khoảng hai tháng cô vô tình phát hiện được Tiểu Thừa luôn theo mình , vì thế đã ra mặt nói rõ ràng giữa bọn họ là mối quan hệ cứu lẫn nhau một mạng , ngoài ra không cần phải âm thầm mến mộ .
” Chị ấy cũng đã chết được một năm rồi , chị có cần ngày nào cũng ra mộ như một kẻ ngốc nghếch vậy hay không ? “
” Cô không có quyền phán xét cuộc đời tôi , cho dù Bảo Bối chị ấy có chết đi 10 năm hay hơn như vậy ? Tôi đối với cô cũng không thể nào phát sinh bất cứ một mối quan hệ nào … “
Cũng đồng thời là sinh ra ở hào môn , tại sao Bảo Bối lại có thể tốt đến như vậy , người gặp người yêu , ai ai cũng đối với chị ấy có ấn tượng tốt đẹp . Còn cô gái này lại chỉ suốt ngày thích làm theo ý mình , lại cứ nghĩ rằng có thể dùng cái quyền gì ép cô phải chấp nhận một đứa trẻ ngông cuồng như vậy chứ .
” Hương , chị đừng tức giận , em chỉ là nhất thời … “
” Đừng gọi tên tôi thân mật như vậy , lần sau nếu còn để tôi nhìn thấy cô theo dõi tôi , thì cô đừng trách tôi “
Bọn họ rõ ràng là ở tình huống đó đang lớn tiếng với nhau , nhưng Tiểu Thừa lại tạo ra một hoàn cảnh rất dễ bị người khác hiểu lầm nếu như chỉ nhìn sơ qua . Cô ấy ở sau lưng của Phạm Hương ôm chầm lấy , chỉ muốn một chút dỗ dành lại người này , sau này cũng không hấp tấp ăn nói lung tung như vậy nữa .
” Hương , chị đừng như vậy , em thật sự sợ lắm . Chẳng phải có một thời gian chị rất tốt với em sao ? “
” Tiểu Thừa , tôi đối với ai cũng như vậy , tốt với em không phải sẽ yêu em . Nếu như em có thể xem tôi là bạn , tôi mỗi ngày đều có thể đối tốt với em như vậy , nhưng nếu như em dùng cách này để thời gian lâu dần tôi sẽ thích em , thì tôi có thể nói …là không bao giờ “
Bên trong không ai nghe được bọn họ nói gì với nhau , nhưng nếu nhìn từ xa thì vẫn thấy được bọn họ dường như cũng thân thiết lắm . Nơi chiếc xe lúc nãy cô vẫn chưa kịp bước vào , hiện tại có một người nào đó vừa bước đến mở lấy cửa ra , dù chìa khóa vẫn nằm trong túi áo của cô một cách hiển nhiên như vậy . Cũng không biết người này đã bỏ gì vào trong chiếc xe đó , trước khi đi ra khỏi khu vực này vẫn không quên quay lại nhìn lấy cô thêm một lần nữa .
” Cô ơi , cô làm rơi đồ này , cô ơi … “
Người chủ quán nước đó cố gọi với theo , nhưng cô gái kia đã rất nhanh liền rời khỏi , giống như không muốn người khác nhìn thấy sự hiện diện kỳ lạ của mình . Sau khi người này đi khỏi , bà ta có một chút thắc mắc dường như đã từng gặp được cô ấy ở đâu đó .
” Nè ông , ông từ đâu về mà mặt mày thiếu sắc vậy ? “
Người chủ quán nước này nhìn thấy chồng của mình từ bên ngoài đi về , sắc mặt giống như vừa gặp phải chuyện gì kinh khủng lắm liền muốn hỏi lại . Nhưng ông ấy bước vào nhà đến hơn nửa tiếng sau mới nói chuyện được , lúc kể lại lời lẽ còn lắp bắp …
” Ông rốt cuộc bị cái gì đây hả ? “
” Tôi gặp ma , là gặp ma đó “
” Ăn nói lung tung “
” Tôi rõ ràng nhìn thấy cô ấy từ khu vực này đi ra , cô gái đó còn không phải đã chết một năm rồi hay sao ? Đó , mộ của cô ta hằng ngày cô Hương vẫn nhờ chút ta chăm coi lúc cô ấy chưa đến kịp “
Thì ra cái được gọi là quen mặt đến như vậy , chính là bà ấy nhìn thấy tấm hình từ trên bia mộ của nàng lúc mình nhận được tiền thuê của Phạm Hương giúp cô quét dọn . Không phải chứ , quả thật đã gặp phải ma rồi sao ?
—————————–
TTH nhận được lời mời tham gia một buổi đấu giá về những viên kim cương tự nhiên hào nhoáng nhất , Thanh Hằng không đến được vì thế để Phạm Hương đi đến đó tham dự buổi lễ này giúp mình . Lúc đầu cô cũng không có ý định sẽ đi đến đó , nhưng Thanh Hằng lại nói chủ tọa của buổi đấu giá này rất có tiếng nói trong giới kinh doanh , không nên để mít lòng ông ấy .
” Nhị tiểu thư Phạm Thị , còn tưởng rằng cô không đến ” – ông ấy đích thân ra bên ngoài tiếp cô , Phạm Hương qua một năm đối với danh xưng này vẫn có phần không được tự nhiên cho lắm .
” Cứ gọi con là Phạm Hương thôi , chúc bác có một buổi ra mắt ấn tượng “
” Con vào bên trong đi , chỗ ngồi đã được sắp xếp sẵn “
Cô đến với buổi đấu giá này không có hứng thú cho lắm , cũng chỉ là ra giá cho có để người khác không cảm thấy mình thất lễ . Cho đến khi nhìn thấy viên kim cương có tên ” Heart of eternity ” – Trái tim vĩnh cửu , Lan Khuê từng nói rất thích kim cương xanh huyền ảo , bản thân của nó lại có ý nghĩa mà nàng mong muốn . Lúc trước là cô mua không nổi , nhưng hiện tại là Giám đốc điều hành của TTH , nhị tiểu thư của Phạm Thị , cô muốn lấy nó cho nàng , thì nhất định phải lấy được .
” Heart of eternity có giá khởi điểm là 5 triệu USD , bắt đầu đấu giá ”
Chủ tọa gõ một phát búa chính thức ra giá cho viên kim cương xanh này , ngay lập tức những người có hứng thú với nó bắt đầu ra giá , chênh nhau 1 triệu đô mỗi lượt . Có vẻ như đối với sự hấp dẫn đến từ nó , khiến cho ai cũng bị cuốn theo đến nhộn nhịp hẳn lên so với vừa rồi …
” 6 triệu “
” 7 triệu “
” 8 triệu “
” 10 triệu “
Phạm Hương mặc kệ bọn họ đưa giá bao nhiêu , cô đều đưa hơn như vậy . Cho đến khi giá của viên kim cương đó đã lên tới 16 triệu đô , cứ nghĩ rằng nó thực sự thuộc về cô , nhưng từ phía ghế ngồi ở gần cửa ra ngoài có một người giơ bảng 18 triệu đô khi lần gõ thứ hai vang lên .
” 20 triệu đô ” – Phạm Hương trả gấp 4 lần giá khởi điểm của nó , làm cho tất cả những người trong hội trường đều to mắt ngạc nhiên . Thật ra giá của nó chỉ ở mức 15 đến 16 triệu đô là cùng , không phải bọn họ sẽ như vậy trả lên tới hơn 20 triệu chứ .
” Cô Phạm , vợ của tôi rất muốn có được viên kim cương này . Nếu như chúng ta cứ tiếp tục đưa giá cao , thì thiệt thòi vẫn là chúng ta thôi , cô có thể nhường nó lại cho tôi không ? ” – một vị tổng giám đốc trẻ tuổi đi đến nơi cô ra điều kiện , hy vọng cô nể tình nhường lại nó cho mình .
” Cô gái của tôi cũng từng mong có được nó , lúc trước là do tôi không đủ khả năng , giờ đây bao nhiêu tôi cũng sẽ cùng anh tranh cho bằng được “
Khi chàng trai đó muốn tiếp tục nâng giá lên để thắng cho bằng được Phạm Hương , thuộc hạ của anh ta lại nói rằng vợ của anh ta nói bản thân mệt mỏi muốn về , viên kim cương đó có hay không cũng được . Vì thế cũng không thèm tranh giành với Phạm Hương , ngay lập tức đi lại hướng vợ mình chờ sẵn đưa người đó ra khỏi khu vực này .
” Heart of eternity đấu giá thành công 20 triệu đô , thuộc về Giám đốc tập đoàn Phạm Thị – Phạm Hương “
Cô cầm trên tay chiếc hộp chứa bên trong thứ đồ mình vừa có được , chưa kịp vui mừng liền nhìn thấy một người bản thân tưởng chừng hoa mắt . Cô mặt kệ có bao nhiêu người muốn phỏng vấn cô ở thời khắc này , cố gắng chen vào dòng người đông đúc hướng về người mình vừa nhìn thấy liên tục đuổi theo .
” Bảo Bối là chị có phải không ? “
Bóng hình ấy cho dù có mất đi một năm thì đã sao ? Đối với cô vẫn như thế khắc sâu vào trong tâm trí từng giờ từng khắc không thể nào quên được . Bảo Bối trong hàng ngàn con người của buổi đấu giá này , chị vẫn là duy nhất …
Em nhìn thấy rõ ràng là chị , nhưng tại sao chị lại chẳng nhìn thấy em . Chị cùng với tên này tay nắm vai ôm như vậy là có ý gì ? Bảo Bối tại sao khi xoay lại nhìn em , nét mặt của chị vẫn không có một chút gì biến động ?
” Anh quen với người này không ? “
Cô gái đó có quay lại nhìn cô , nhưng có cảm giác nép vào người của chàng trai đứng bên cạnh mình lại sâu hơn . Nét mặt dùng để đối diện với cô , một chút cũng không nhìn ra được là cô ấy đang suy nghĩ gì , đối với cô bây giờ mà nói cũng chẳng khác gì người xa lạ .
” Anh dĩ nhiên là quen rồi , lúc nãy cô ấy cùng với anh đấu giá Trái Tim Vĩnh Cửu mà , thật tiếc lúc đó em lại gọi anh về … “
” Bất cứ thứ gì anh mua em đều thích , cũng không cần phải cùng người ta tranh giành một thứ . Xin lỗi nhé , nếu lúc nãy chồng của tôi có làm gì đắc tội với cô , thì cũng đừng trách anh ấy “
” Bảo Bối , chị vừa gọi anh ta là gì ? “
” Anh ấy là chồng của tôi , cô có chuyện gì sao ? Gia Phú , người này bị sao vậy ? “
” Em mặc kệ cô ta , chúng ta về thôi , chẳng phải em nói mệt “
Gia Phú nắm lấy tay cô gái đó càng chặt bước vào bên trong xe của bọn họ , một chút cũng không thèm quan tâm con người ở bên ngoài đang ngẩn ngơ đối với sự việc vừa xảy ra đến mức nào . Dường như là bản thân vừa trải qua một cú sốc , đến không thể nào đứng vững .
Một năm qua … là lúc em đau khổ chìm trong nổi ân hận như muốn tự hủy hoại đi chính mình giống như chị .
Một năm qua …là khi em đều ở bên cạnh mộ phần của chị khóc đến mức đôi mắt cũng sắp bị em làm đến hư đi .
Một năm qua … cũng là khoảng khắc em đã như vậy đau lòng đến mức tự hóa thành ngu ngốc , mặc cho người đời giễu cợt khinh thường .
Một năm qua , thì ra em cũng đã bỏ qua thật nhiều chuyện . Nên không hề biết được một năm rồi …chị cũng đã là vợ của người ta .
To be continued…
P/s : Ủa hôm qua Phiu đăng đầy đủ , sao sáng xem lại nó bị mất một khúc thế này .
————————————————————————————————————–
Phiên Nhi Liêu