Sủng Vật Hào Môn [Hương Khuê]

Chương 8: Không có tiền đồ

Cả một buổi sáng ngày hôm đó Phạm Hương chỉ ở BM tham quan hoàn cảnh nơi đây . Mặc dù ở trong lòng nung nấu lửa hận dành cho đại bảo bối vô tâm . Nhưng mà kể từ lúc ở trong buồng thang máy đến giờ đều không có gặp lại nàng , cô thật không có cam tâm mà .

” Mọi người làm việc ở đây đều đã được tính tiền ăn hàng tháng vào lương . Đối với sinh viên thực tập BM hỗ trợ cả hai buổi cơm sáng và trưa cho mọi người ” – người hướng dẫn trong công ty đưa họ sang nhà ăn liền nói cho họ biết ưu đãi nơi đây .

” Còn nữa khi mọi người thực tập ở đây , BM cũng chi trả lương như một nhân viên mới . Nếu như Giám đốc nhân sự cảm thấy mọi người làm được việc , rất có thể sẽ nhận mọi người vào BM . Cố gắng một chút “

Quả thật chính sách dành cho sinh viên thực tập của BM rõ ràng ưu đãi hơn những công ty khác . Nhưng không có quá nhiều người dám mơ đến sẽ được làm nhân viên chính thức tại đây . Không chỉ có Giám đốc nhân sự , buổi phỏng vấn lúc nào cũng có mặt của Tổng giám đốc khó tính vừa rồi . Người nào vào được người đó cũng kiếp trước ăn ở hiền lành rồi .

Phạm Hương dĩ nhiên không chỉ muốn vào đây thực tập , cô là bất chấp phải vào trong đây làm nha . Tổng giám đốc không nể quan hệ quen biết chứ gì ? Cô sẽ đi từ nhân viên tiểu tốt lên chức phận cấp cao cho coi . Lúc đó đừng có hòng đuổi cô ra khỏi thang máy lãnh đạo gì đó , bạn Phạm Hương quả thật thù dai mà .

Mọi người đi qua nhiều bộ phận khác nhau trong công ty , lúc hoàn thành xong chuyến tham quan đã đến luôn bữa cơm trưa . Bọn họ được cấp cho một tấm thẻ có mã vạch bên trong , nếu như hôm nào mà quên mang nó theo thì chỉ có thể nhìn người khác ăn thôi . Bởi vì nó muốn lấy thức ăn thì phải đi qua máy quẹt thẻ đặt ở cửa phòng ăn sang trọng .

” Mọi người sẽ ăn ở khu vực này , nhớ ngồi đúng chỗ của mình vì mỗi bộ phận đều có khu vực riêng “

Lúc ngồi trên ghế nhà trường bị nội quy ám thì cũng thôi đi , đi làm lại không thoát khỏi cái gì gọi là nguyên tắc mà . Ăn thôi ngồi chỗ nào không được nhỉ ? Bạn Phạm Hương đột nhiên lại buông miệng hỏi một câu :

” Lãnh đạo họ sẽ ăn ở đâu vậy chị ? ” – không biết là Bảo Bối của cô có ngồi gần gần khu này để cô ngắm không nữa , cái nhà ăn này rộng quá lỡ như ngồi xa xa làm sao nhìn trộm được .

” Họ thường ra ngoài ăn với đối tác hơn hoặc có khi sẽ về nhà của họ nghỉ trưa luôn , nói chung là rất ít khi họ ăn ở đây “

Mặc dù có một chút mất mát nhưng vẫn cố gắng tự an ủi mình , trường hợp tệ nhất chính là một tuần gặp nàng một lần vào chủ nhật . Mấy ngày còn lại chắc xong rồi , không có cửa xơ múi được gì đâu .

Quả thật hôm đó sau khi ăn cơm trưa xong Phạm Hương vẫn không nhìn thấy Lan Khuê . Mọi người chia nhau ra về , cô may mắn có giang được một người bạn trong ký túc xá . Sau này mỗi ngày hai đứa đã bàn bạc nó chở cô , còn cô sẽ phụ tiền xăng với nó . Coi như về mặt phương tiện đi lại đã đâu đó xong xuôi , lúc ra đến nhà xe vô tình nhìn thấy nàng từ bên trong một chiếc siêu xe màu trắng bước ra . Giống như là vừa mới đi đâu về công ty vậy , à chắc là mới ra ngoài ăn với đối tác gì đó rồi . Đối tác đó là con trai hay con gái , đàn ông hay đàn bà , có gia đình hay còn độc thân , có tin tưởng được hay không ?

Lan Khuê vừa bước xuống xe đã bận rộn với thiết bị thông minh trên tay mình , nàng vừa đi ra ngoài vừa nói chuyện với ai đó . Coi đó , mới đi ăn với đối tác về làm cái gì mà vui dữ vậy ? Đi ăn nói chuyện bộ chưa đã hả ? Bây giờ về công ty rồi còn nghe điện thoại cười cười nói nói , vậy mà cũng nói ở công ty miễn nói đến chuyện cá nhân .

Phạm Hương nhìn thấy đại bảo bối của mình như vậy liền ghen ăn tức ở mà . Ngay lập tức đội cái nón bảo hiểm của con bạn vô tình đem theo , phóng lên xe đánh vào vai nó một cái ra hiệu lập tức chạy đi . Thật là khó chịu , một tháng sắp tới cứ như vậy chưa kịp thất tình chết đã bị ghen đến chết .

” Tối hôm nay tôi sẽ đến đó xem căn hộ trực tiếp để tiện đánh giá hơn . Nếu được chúng ta hôm nào đó sẽ hẹn ra bên ngoài làm giấy tờ chuyển nhượng “

” Tổng giám đốc Trần cô đến đó cứ đến phòng bảo vệ nói lấy chìa khóa phòng 419 , có gì có thể gọi cho tôi “

” Được “

Chính là Lan Khuê quyết định không ở biệt thự nữa , từ lúc nàng về Việt Nam đã muốn tìm một căn hộ để chuyển nhà rồi . Ba của Lan Khuê dĩ nhiên lúc đầu không đồng ý , nhưng nàng lại nói đã ra một quy ước với ông ấy không được áp đặt cuộc sống của nàng , nếu không nàng sẽ bỏ lại BM .

Đã tìm rất lâu vẫn không được căn hộ nào ưng ý , mấy ngày gần đây chung cư cao cấp cách công ty khoảng 1 km vừa hoàn tất mọi thứ . Nàng có xem qua trên báo thấy hình ảnh của nó vô cùng thích hợp với những yêu cầu của nàng . Quyết định gọi điện cho người quản lý khu đó để cho mình một phòng , tối hôm nay đi đến xem kỹ lại lần nữa ở bên ngoài mới đưa ra quyết định . Lại không nghĩ cuộc trò chuyện mua bán của mình lại lọt vào mắt xanh của ” Hoạn Thư ” họ Phạm .

————————-

Ký túc xá một buổi tối ồn ào náo nhiệt hơn bao giờ hết , mọi người kể cho nhau nghe ngày đầu tiên đến những công ty khác nhau thực tập của mình . Lệ Hằng bảo là công ty của cô ấy được nhất chính là gần trường , hôm nào ngủ trễ một chút cũng không sợ bị muộn . Tố Tố lại bảo là công ty của cô ấy không có cấm chưng diện nga , nhìn vào mấy chị nhân viên xong về nhà liền muốn tút tát mình thêm một chút . Về phần của Anh Thư lại nói đúng là không có lương tâm , mới ngày đầu tiên đã bị hành chạy tới chạy lui mệt muốn đứt hơn . Mọi người ngồi ở đó rất lâu cũng không nghe Phạm Hương nói gì về BM , vẻ mặt giống như không có gì tốt lành .

” Đến BM sao rồi bạn ? ” – Lệ Hằng thay mặt mọi người đi lại chỗ của Phạm Hương khoác vai cô hỏi , mối quan hệ người giường trên người giường dưới dĩ nhiên thân thiết hơn đám kia rồi .

” Ứa gan “

Bạn Phạm Hương bức xúc nói một câu liền bỏ ra khỏi phòng đi xuống khuôn viên bên dưới ký túc xá . Rõ ràng là đã từ BM về ký túc xá từ trưa rồi , sao đến tối cũng không nuốt nổi sự tức giận vô lý của mình nga . Người ta là cái gì của mình đâu , ai cho phép mình có quyền tức giận .

Vốn dĩ chỉ định đi xuống khuôn viên bên dưới đi dạo một chút sẽ lên phòng ngủ sớm . Cũng trong lúc đang ở bậc thứ hai của cầu thang liền nhận được điện thoại liên tục vang lên . Gì vậy ? Cô chỉ là đi ra ngoài có mấy phút đám này cũng gọi cho cô làm gì chứ , lại không nghĩ khi màn hình hiện lên lại là tên gọi của Bảo Bối nhà cô .

” Em rảnh không ? Đi đến nơi này với chị một chút ” – chất giọng đúng là khác hẳn hoàn toàn với Tổng giám đốc ở BM . Đúng là thật tình không biết người ta đang giận mình đến độ nào .

” Hôm nay không phải chủ nhật , em không rảnh ” – ây cha nói ra tự dưng có một chút hối hận nặng , sao tự nhiên gắt với chị quá vậy . Bình tĩnh , bình tĩnh nào Phạm Hương .

” Còn giận chị sao ? ” – nàng ở bên đây có một chút giật mình vì Phạm Hương giống như vừa mới hét lên , sao thù dai thế không biết .

” Không … không phải chuyện đó “

Đúng thật là không có tiền đồ rồi , người ta mới nhỏ nhẹ ủy khuất một chút bạn Phạm Hương đã ấp a ấp úng không dám lớn tiếng . Đại bảo bối , đời này em thật sự chết vì giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai của chị rồi . Hung dữ cũng là chị , nhu tình cũng là chị . Muốn gì đây ? Đừng có nghĩ em dễ dãi với chị là muốn làm gì là làm nha .

” Không giận thì được rồi , ra đây với chị đi , chị đang ở ngay ngoài cổng trường “

” Hả ? Chị đợi một chút “

Bảo Bối đáng ghét , tại sao đến rồi mới nói chứ , còn dám đứng ở ngoài đó một mình vào giờ này nữa . Phạm Hương bất chấp mình đang mặc một bộ đồ ngủ lao ra bên ngoài , cũng may là nàng còn biết tự lái xe đến chứ không phải đi taxi đến rồi đứng trước cổng chờ cô . Nếu không cô sẽ thật sự tức giận , không biết bảo vệ mình gì cả , lỡ như lại gặp yêu râu xanh thì sao ?

” Lên xe đi , chị đưa em đến nơi này “

” Nhưng , nhưng mà …”– Phạm Hương đứng ở bên ngoài chỉ vào bộ đồ ngủ của mình , tự dưng vừa mới ra gặp nàng một cái liền không biết hồi trưa mình tức giận cái gì . Cái gì đều cũng có thể quên hết , buổi tối ra ngoài đường ăn bận kiểu gì đốt mắt thế ?

” Không sao chị có đem áo khoác , nơi đó giờ này cũng vắng không ai để ý đâu “

Con gái thời nay bạo quá , gần giờ giới nghiêm tự dưng đến trường người ta rủ đi nơi vắng vẻ . Bất quá cô mà để nàng kiếm chát gì được trên người mình cô không còn là Phạm Hương , không bị cô ăn sạch thì thôi chứ ở đó mà sợ ngược lại nàng mới lạ .

” Mặc áo của chị vào đi ”

Bình thường nàng sẽ không lái xe đến để đón bạn này đâu , nhưng bây giờ tối đến như vậy cũng ngại phải đón taxi đành phải dụ bạn này chịu ngồi lên xe thôi . Lan Khuê đưa tay tháo xuống chiếc áo khoác free size phủ đến tận đầu gối của mình cho cô , Phạm Hương dĩ nhiên không phải vì lạnh hay vì phải che lại bộ đồ ngủ mà nhận lấy . Dĩ nhiên chính là muốn mặc vào áo của Lan Khuê để chiếm một chút tiện nghi rồi , thơm chết đi được mùi hương của chị .

” Em cài dây an toàn vào ” – nàng ngồi ở ghế lái khởi động xe liền nhìn thấy bạn Phạm Hương còn ngồi đơ ra đó .

” Này á ? ”

Cô là lần đầu mới đi mấy loại xe này chứ bộ , cũng có coi trên phim thấy người ta gài cái này , mà ai biết gài sao đâu . Cứ cầm đó xoay tới xoay lui một hồi , xoay lại liền thấy cả người của nàng chỉ cách mình một chút . Lan Khuê chính xác là cúi người qua bên gái phụ để gài dây cho Phạm Hương , lại không biết được hành động của mình nguy hiểm đến thế nào .

Lan Khuê rất thích mặc áo cổ tim , không cúi xuống thì thôi cúi xuống xuân quang gì cũng thấy , kèm theo hương vị mê hoặc xộc thẳng vào trong khứu giác của cô . Cả hai tay của Phạm Hương phải liên tục bấu vào hai bên ghế , mồ hôi bằng hạt đậu chảy dọc xuống hai bên thái dương rồi . Bảo Bối , chị cứ như vậy có gì em không chịu trách nhiệm đâu . Nam mô…

To be continued…

P/s : Thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt , còn hơn le lói suốt trăm năm . Quất đi há há , nằm mơ rồi . Ta rất thích treo đồ ăn trước mặt mà không cho ăn , chết trong sự uất ức .

——————————————————————————————————————-

Phiên Nhi Liêu