Hôm đó là một buổi liên hoan chào mừng cựu sinh viên về trường tham dự kỷ niệm 50 năm thành lập , bắt đầu kể từ hôm qua bạn Phạm Hương đã không thể nào ăn ngon ngủ yên được . Mới sáng sớm đã rời khỏi ký túc xá ra bên ngoài cổng trường nhìn từng dòng người một .
” Ê bạn nhỏ , mày đứng ở đây rốt cuộc muốn tìm ai ? “- Lệ Hằng một thân y phục trắng ngần nhìn thật sai tính cách đứng cách cô một khoảng , hôm nay cô ấy đảm nhiệm vai trò cộng tác viên nên phải mặc áo dài trắng đứng bên ngoài đón mọi người .
“ Cái gì mà bạn nhỏ , tao với mày đều đã học đến năm cuối đại học “ – cô bây giờ không có rảnh đứng nói chuyện với bạn cùng phòng này . Mối quan hệ vô cùng thân thiết một người nằm trên một người nằm dưới , chính xác là Lệ Hằng nằm giường trên còn cô nằm giường dưới .
Phạm Hương vốn dĩ là một cô gái gia cảnh thiếu thốn tại một tỉnh nghèo . Nghe nói lúc trước là mẹ của cô bỏ cô vào trước cổng nhà của một gia đình giàu có , có lẽ người này muốn con của mình được người nhà giàu bên trong nhận nuôi . Nhưng hai ông bà chủ đó căn bản có nhiều con , lại có bản tính hết mực xài không được . Chẳng những không nhận nuôi còn tỏ ra khó chịu với tiếng khóc của cô , cũng may Phạm Hương được người giúp việc của nhà đó đem về nhà của mình .
Bởi vì bà ấy không thể sinh con nên đem cô về coi như con ruột của mình vậy , người chủ đó cũng vì bà ấy làm việc mà suốt ngày trông chừng Phạm Hương nên cũng đuổi bà ta luôn . Cả hai ông bà người giúp việc đó đành phải quay về thuê ruộng của người ta làm , cuộc sống bữa no bữa đói nhưng đều dành thứ tốt nhất cho Phạm Hương .
Ngày cô lớn khôn họ mới nói cho cô biết cô không phải con ruột của họ , nếu như cô muốn đi tìm ba mẹ ruột của mình họ cũng sẽ không cấm cản . Nhưng nói là nói vậy thôi , thế gian rộng lớn như vậy làm sao tìm được chứ ? Bọn họ bỏ cô mà , ba mẹ ruột của cô chính là hai người nuôi cô hiện tại . Cả nhà ba người không đầy đủ sung túc vật chất , nhưng đồ sộ tình cảm gia đình khối người ghen tị.
Phạm Hương lúc nhỏ đã bụ bẫm đáng yêu , khi lớn lên lại hết mực khiến tụi con trai trong xóm thầm thương trộm nhớ . Nhưng cô khi đó đúng chuẩn con nhà nghèo học giỏi , nếu như không đến trường sẽ ra đồng phụ ba mẹ xong việc mới về nhà học bài . Ấy vậy mà đến mười mấy năm liền học sinh giỏi , giấy khen treo khắp căn nhà lá sơ sài của họ trời mưa còn dột tới dột lui .
Mỗi lúc nghỉ hè không cần đến lớp cô ngoại trừ việc phụ giúp ba mẹ sẽ đi làm lợi ích cộng đồng . Còn nhớ vào mùa hè năm học lớp 11 , vào một hôm cô đến viện dưỡng lão nhỏ của tỉnh giúp viện trưởng chăm sóc những ông bà cụ lớn tuổi , cũng trong ngày hôm đó lỡ bắt gặp ánh mắt của một người cả đời không quên được .
Chị ấy mặc một bộ quần áo cho dù không am hiểu thời trang cũng biết rất đắt tiền , còn tự mình bê quà tặng to đùng từng thùng này đến thùng khác vào bên trong đến rịn ra vài giọt mồ hôi long lanh quanh trán .
Thường nghe nói mấy người nhà giàu không đích thân làm việc gì , cũng không thích tiếp xúc với những người không cùng đẳng cấp . Nhưng chị ấy lại không giống với vẻ ngoài hào nhoáng của mình , cô đứng nép vào một bên cửa tận tường chứng kiến chị ấy đút cho một bà cụ ăn một bát cháo thơm ngon . Cụ bà dạo gần đây trời đổi gió cứ một chút lại ho , khi chị ấy đút cho cụ đến muỗng thứ năm đã bị cụ ho đến nổi văng hết cả cháo ấm vào người .
” Xin lỗi , cụ ấy không cố ý làm dơ áo của chị “ – Phạm Hương nhìn thấy chị ấy chồm tới người của bà liền suy nghĩ chị ấy muốn trút giận vào người bà cụ . Nhưng lại không chú ý đến trên tay chị ấy cầm một chiếc khăn nhỏ bé , có vẻ như muốn lau miệng cho bà thì đúng hơn .
” Lau cho cụ bà đi “
Là chị ấy vừa mới nói sao ? Chất giọng của chị ngọt ngào quá , chị chỉ cười thôi cớ sao lại có thể khắc họa vào tâm trí của cô đến tận nhiều năm sau . Cô lúc đó giống như lần đầu tiên nhìn thấy có một người ông trời cho nhiều điểm tốt đến như vậy , bàn tay của chị chạm vào cô khi chị đặt chiếc khăn đó vào tay của cô làm cho cả người giống như vừa có dòng điện xoẹt qua .
Phạm Hương mất đến vài chục giây sau mới có thể bình tĩnh lại , cô nhanh chóng đưa khăn tay của chị ấy lên lau khuôn miệng còn vươn lại một ít cháo của cụ bà . Đến lúc quay ra đã nhìn thấy chị ấy di chuyển ra ngoài đứng ở ban công , hứng lấy một ít nước mưa rửa đi áo của mình .
” Áo của chị dơ hết rồi . Nếu như chị không chê quần áo của em bình dân thô kệch thì chị có thể mặc tạm “– dạo gần đây ở viện dưỡng lão tổ chức mấy chuyến thăm từ thiện cho khách phương xa , Phạm Hương xin phép ba mẹ nuôi đến đó ở ba ngày để phụ giúp . Đem theo cũng được vài bộ đồ có thể mặc được .
” Thôi không cần đâu , chị về ngay bây giờ “
Chị ấy không phải chê quần áo của cô , nhưng hiện tại vừa nhận được một cuộc gọi khẩn cấp cần phải nhanh chóng di chuyển ra xe . Phạm Hương không biết lý do gì lại đi theo người ta ra đến tận đó , trước khi xe chuẩn bị lăn bánh đã kịp hỏi chị ấy một câu .
” Tên của chị là gì vậy ? “
” Trần Ngọc Lan Khuê “
Sao bất công quá vậy , người đẹp tính đẹp tên cũng đẹp . Một cái tên chưa từng nghe ở đâu trùng lặp , Lan Khuê Lan Khuê kêu ra liền cảm thấy cưng chìu không đủ .
” Em tên là Phạm Hương “
Nói ra xong lại cảm thấy không thu lại kịp , có ai hỏi tên của mình đâu cơ chứ , lại còn giống như là người ta quan tâm đến mình lắm vậy . Phạm Hương cảm thấy tự xấu hổ liền cúi mặt xuống chu ra cánh môi đầy bất mãn , lúc này đột nhiên nghe thấy chị ấy giống như đang cười , chắc là chọc quê cô cho xem .
” Bạn Phạm Hương , em nhìn thật giống con búp bê nhỏ “– nàng lâu lắm mới có thể cười thành tiếng , nhìn thấy rõ ràng bạn nhỏ này muốn làm quen với mình nhưng lại ngại gì đó mà . Lúc nói với cô một câu còn đưa hai tay lên nắn nắn lấy đôi gò má của mình , ý muốn bảo Phạm Hương có đôi má phúng phính tựa búp bê .
Cái gì chứ ? Người ta sống đến từng tuổi này chưa có ai nói giống búp bê , cô ghét nhất là búp bê luôn lúc nhỏ toàn đi chơi với đám con trai mấy trò ” đá banh bưởi “( đá banh bằng trái bưởi >. Đọc truyện mà không vote + cmt khích lệ là tạo nghiệt . Fic ngọt nhưng author thuộc dòng ngược nên chuyện gì cũng có thể xảy ra .
—————————————————————————————————————————-
Phiên Nhi Liêu