[Đường Nguyệt đang làm gì vậy? Vừa nhắn tin cho Kỳ Dương, giờ lại đi ve vãn Dịch Lâm?]
[Cười chết mất, lúc nãy cô ta còn cười ngọt ngào với Tống Lập Đông, có phải định giăng lưới bắt hết cá lớn không?]
[Ha ha ha, Dịch Lâm làm tốt lắm, không thèm liếc cô ta cái nào, đáng đời!]
[Dịch Lâm với Tần Tuyết Vi làm bữa sáng ngọt ngào quá, chỉ có Đường Nguyệt là không biết xấu hổ, còn mò vào bếp. Đúng là mặt dày!]
[Cô ta ngất rồi! Không lẽ muốn ngã vào lòng Dịch Lâm? Trời ơi, cái mặt dày này làm tôi khϊếp sợ!]
Nhân viên chương trình thấy đạo diễn cau mày, dè dặt nói: “Quý đạo, các khách mời tham gia chương trình đều dễ gây chú ý, càng nhiều đề tài tranh cãi thì chương trình càng thành công.”
Quý đạo nhìn vào màn hình bình luận, hỏi: “Có người âm mưu chống lại Đường Nguyệt?”
“Có vẻ là vậy.” Nhân viên do dự đáp: “Cô ta hình như đã đắc tội với ai đó, không biết có ảnh hưởng đến chương trình không. Nhưng mà, bản thân cô ta cũng không được lòng khán giả. Có cần viết kịch bản cho cô ta không?”
Quý đạo nhìn thấy Đường Nguyệt đột nhiên lùi lại để tránh Dịch Lâm, bình thản nói: “Tạm thời chưa cần, cứ xem sao đã.”
Đường Nguyệt cảm thấy đầu óc choáng váng sau khi tỉnh lại, mắt hoa lên. Cô cảnh giác dựa vào bàn, lùi lại vài bước, theo bản năng nhìn quanh để xem xét tình hình. Không có nguy hiểm!
“Đường Nguyệt, cô không sao chứ?”
Đường Nguyệt ngước mắt lên, trước mặt là một nam một nữ. Cả hai người này đều không có thiện cảm với cô, nhưng vẫn giả vờ lo lắng.
Nhanh chóng lục lại trí nhớ, Đường Nguyệt nhận ra hai người này. Một người là vị hôn phu cũ của cô, người kia là cô gái nhà giàu có cảm tình với anh ta. Họ đang tham gia một chương trình truyền hình thực tế về tình yêu.
Trước mặt bạn trai cũ, không thể nào thua kém được. Đường Nguyệt gạt bỏ cảm giác choáng váng, đứng thẳng lên, mỉm cười bình tĩnh đáp: “Tôi không sao.”
Ngay sau đó, cô nhìn thấy họ đang cầm hai khay đồ ăn, trên đó có sandwich vừa làm xong, trông rất ngon.
Trước ngày tận thế, sở thích lớn nhất của cô là ăn uống, nhưng tiếc rằng từ khi tận thế xảy ra, không còn món gì có thể gọi là ngon nữa. Đường Nguyệt ngửi thấy mùi sandwich, đôi mắt sáng lên.
Cô lập tức đi đến chỗ bồn rửa tay, vừa rửa vừa quan sát xung quanh. Trong lòng tự hỏi làm sao mình lại tới đây? Có phải cô cùng tang thi vương đồng quy vu tận và bây giờ đang gặp ảo giác không? Nếu vậy thì có thể tranh thủ ăn một bữa thật no trước khi chết không?
Tần Tuyết Vi ở bên cạnh nói: “Cô định làm bữa sáng sao? Tôi vừa học làm sandwich từ Lâm, cô có muốn tôi làm cho một phần không?”
“Không cần, phiền nhường một chút.” Đường Nguyệt không quan tâm đến những người chơi cùng. Cô vòng qua họ để mở tủ lạnh.
Lúc này, cô chỉ nghĩ đến việc tranh thủ ăn chút gì đó ngon. Hai người kia thật phiền phức.
Dịch Lâm nhíu mày, không hài lòng liếc nhìn Đường Nguyệt, rồi nhẹ nhàng nói với Tần Tuyết Vi: “Chúng ta đi ăn đi, đừng để ý đến cô ta.”
Tần Tuyết Vi gật đầu, dù không vui nhưng vẫn cùng Dịch Lâm đi đến bàn ăn. Trên màn hình bình luận, mọi người đều thương Tần Tuyết Vi. Cô tiểu thư nhà giàu đối xử tử tế với Đường Nguyệt như vậy, nhưng Đường Nguyệt lại cư xử tồi tệ. Thật quá đáng! Dịch Lâm chăm sóc Tần Tuyết Vi, không thèm để ý đến Đường Nguyệt, vậy Đường Nguyệt dựa vào đâu mà tỏ thái độ?
Nhưng trong mắt Đường Nguyệt, bọn họ không hề tồn tại. Khi mở tủ lạnh, cô nở nụ cười. Máy quay đã bắt được khoảnh khắc đó, khiến khán giả xem livestream bị cuốn hút bởi nhan sắc rạng rỡ của cô. Người xem ngây ngất, không đếm xuể.
Đường Nguyệt trước tiên lấy hai miếng bít tết bỏ vào nồi chiên, sau đó luộc hơn mười quả trứng. Cô phát hiện có rất nhiều nguyên liệu lẩu, liền thêm nước lẩu vào nấu một nồi.
Trong lúc chờ đợi, cô tiện tay pha một hộp mì ăn liền, hương thơm ngào ngạt bốc lên làm cô không kiềm được mà ăn ngay.
Mì ăn liền, trước khi tận thế nó đã bị cướp sạch. Cô đã bao năm rồi chưa được ăn qua.
Đường Nguyệt húp một thìa mì, từng sợi mì dai giòn sướиɠ miệng làm cô không kìm được mà ăn thêm vài miếng. Rồi cô uống một ngụm canh nóng hổi, cảm giác thỏa mãn lập tức tràn ngập vị giác, khiến cô thích thú nheo mắt lại.
Người xem chương trình đều sững sờ. Đây là tình huống gì vậy? Rõ ràng như một trận chiến căng thẳng lại bất ngờ biến thành cảnh mukbang?
[Tự nhiên muốn ăn mì ăn liền quá, giờ phải làm sao đây?]
[Vừa ăn sáng xong mà tôi cảm thấy mình vẫn có thể ăn thêm một hộp mì nữa.]
[Gọi siêu thị giao mì tới thôi, trời ơi, đã hơn một năm rồi tôi chưa được ăn thứ này.]
[Một bên lẩm bẩm là món này không dinh dưỡng, một bên đun nước nấu mì.]
Đường Nguyệt nhanh chóng xử lý xong một hộp mì ăn liền, vớt hết trứng gà đã luộc ra. Hơn mười quả trứng được bày đầy trong một cái tô lớn. Cô vừa bóc trứng vừa lật mặt miếng bít tết.
Mùi thơm của bít tết và lẩu lan tỏa nồng nàn, Đường Nguyệt đứng giữa hai nồi mà cảm thấy hạnh phúc vô cùng, chưa kể trong miệng còn nhai nhóp nhép trứng luộc mềm mịn.
Lúc này, những vị khách khác cũng lần lượt vào bếp tìm đồ ăn.
Tống Lập Đông nhìn thấy Đường Nguyệt làm nhiều món như vậy, vô thức nhíu mày: "Sao sáng sớm lại làm nhiều thế này? Thật ra mọi người buổi sáng thích ăn thanh đạm hơn, nhiều thế này ăn không hết thì lãng phí quá."
Kỷ Nhã Hân, khéo léo cười nói: "Ăn không hết thì để dành trưa ăn. Đây là lần đầu Tiểu Nguyệt nấu ăn, mọi người nên cổ vũ cô ấy."
Đường Nguyệt nhận ra ngay, đây là kiểu người "phượng hoàng nam" và "trà xanh nữ", kiểu người chỉ biết giẫm lên người khác để làm mình nổi bật.
Cô bày bít tết ra đĩa, rồi dứt khoát nói: "Đây là bữa sáng của tôi. Tôi làm xong rồi, các người cứ tùy ý." Nói xong, cô mang bít tết, trứng luộc và cả nồi lẩu lên bàn.
Tống Lập Đông và Kỷ Nhã Hân thoáng chốc cảm thấy xấu hổ, nhưng cũng đầy ngạc nhiên. Nhiều thức ăn thế này, hai người ăn còn không hết, vậy mà Đường Nguyệt định ăn một mình? Còn là bữa sáng?
Người xem chương trình lấy lại tinh thần sau khi xem cảnh mukbang, ai nấy đều đưa ra những thắc mắc.
[Đã một tuần kể từ khi chương trình phát sóng, Đường Nguyệt giảm cân, mỗi ngày chỉ ăn một chút. Lúc này cô không phải đang ghen tỵ với việc Dịch Lâm nấu ăn cho Tần Tuyết Vi sao? Có phải cô ấy đang cố ý tìm kiếm sự chú ý?]
[Sáng sớm đã ăn những thứ này? Đây không phải cách xây dựng hình tượng tham ăn của Đường Nguyệt đó chứ? Cô ấy thật ngu ngốc.]
[Xem cô ấy lát nữa ăn không hết sẽ kiếm cớ gì. Cô chỉ biết lãng phí thức ăn thôi, chờ mà xem sẽ bị “vả mặt”!]
Tuy nhiên, trong khi mọi người còn đang chế giễu, Đường Nguyệt đã ăn xong một miếng bít tết. Bít tết đã được ướp sẵn, vì không ai trong số họ giỏi nấu ăn nên chương trình đã cung cấp nguyên liệu bán thành phẩm, chỉ cần làm nóng lên là có thể ăn. Hương vị khá ngon.
Ngồi đối diện cô là Dịch Lâm và Tần Tuyết Vi, họ tức thì cảm thấy bánh sandwich của mình trở nên nhạt nhẽo. Dù đó là "bánh sandwich tình yêu", liệu nó có thể so sánh được với một miếng bít tết thơm ngon không? Những khách mời khác đang ăn sữa, bánh mì và trứng chiên cũng cảm thấy không còn ngon miệng nữa.
Đường Nguyệt thản nhiên tiếp tục xử lý thêm một miếng bít tết khác, sau đó hài lòng thưởng thức nồi lẩu đang sôi sùng sục.
Kỷ Nhã Hân ngạc nhiên nói: "Tiểu Nguyệt, cậu ăn nhiều thế không sợ no quá sao? Tiêu hóa không tốt sẽ đau dạ dày đấy, lát nữa chúng ta còn phải làm việc mà."
Cô nói với giọng quan tâm nhẹ nhàng, nhưng cũng ám chỉ rằng Đường Nguyệt sẽ gây thêm rắc rối, ảnh hưởng đến nhiệm vụ của mọi người.
Đường Nguyệt mỉm cười nhạt, đáp: "Không phải lo đâu, tôi sẽ không làm liên lụy đến các người, mà tôi còn chưa no mà."
Kỷ Nhã Hân bình thản đáp: "Không sao, dù có liên lụy cũng chẳng sao cả. Miễn là cậu không cảm thấy khó chịu là được, cứ từ từ ăn nhé."
Những người khác lặng lẽ ăn, không nói thêm gì nữa.
Trong khi Đường Nguyệt nhâm nhi nồi lẩu cay, cô cảm nhận một chút về dị năng của mình. Năng lực tinh thần và sức mạnh đều có, nhưng chỉ ở mức sơ cấp, giống như lúc cô mới thức tỉnh dị năng.
Từ khi có dị năng sức mạnh, cô không còn cảm giác no bụng nữa, thay vào đó, cô thường cảm thấy đói. Có lẽ dị năng này đã tiêu hao lượng nhiệt dư thừa, nếu có đủ nguyên liệu nấu ăn, cô có thể ăn mãi mà không ngừng.
Dù đã ở đây một thời gian, cô vẫn chưa mất đi ý thức, có lẽ nơi này không phải là ảo giác, mà cô thực sự đã sống lại lần nữa.
Nghĩ vậy, Đường Nguyệt vừa ăn lẩu vừa sắp xếp lại những ký ức mới xuất hiện trong đầu, rồi nhận ra rằng cô đã xuyên không vào một quyển tiểu thuyết. Không những vậy, cô còn trở thành một nhân vật pháo hôi, bị người khác giẫm đạp.
Trong cuốn sách này, pháo hôi cùng tên với cô. Lúc đọc truyện, Đường Nguyệt đã luôn cảm thán rằng cô gái này quá xui xẻo và hiền lành. Nếu là cô, dù thê thảm đến đâu, cô cũng sẽ kéo vài kẻ thù xuống cùng mình.
Nhân vật nguyên chủ vốn là tiểu thư con nhà giàu, ngây thơ và lương thiện. Khi công ty của cha Đường làm ăn thất bại và đứng trên bờ vực phá sản, họ được một dự án giúp đỡ. Nếu thành công, công ty có thể hồi sinh. Vì vậy, gia đình Đường đã thế chấp toàn bộ tài sản và vay nợ để đầu tư vào dự án. Ai ngờ đó là cái bẫy do người khác giăng ra, khiến gia đình Đường phá sản và nợ hàng tỷ đồng.
Cha Đường không chịu nổi cú sốc, phát bệnh tim và qua đời. Mẹ Đường lâm bệnh nặng, sức khỏe suy yếu. Gánh nặng trả nợ đổ lên vai nguyên chủ vừa mới tốt nghiệp đại học. Ngay lúc đó, Dịch Lâm còn giải trừ hôn ước, thêm dầu vào lửa.
Thiên kim xinh đẹp nhưng nghèo khó, đến bước đường cùng, bị những kẻ trong giới con nhà giàu khinh thường, họ sẽ ép buộc cô phải vâng lời. Khi nguyên chủ đang lo lắng và hoảng sợ, cô được một người đại diện phát hiện. Biết được công ty đứng sau người đại diện này có địa vị lớn, nguyên chủ liền coi đây như chiếc phao cứu sinh và nhanh chóng ký hợp đồng.
Sau đó, những kẻ kia không dám trắng trợn quấy rối nữa, thỉnh thoảng họ chỉ tống tiền cô, chờ đợi đến khi cô không thể kiên trì được nữa mà phải cúi đầu khuất phục.
Đây cũng là lý do vì sao dù nguyên chủ sở hữu vẻ đẹp tuyệt sắc nhưng vẫn không thể nổi tiếng. Cô bị chỉ trích quá nhiều, thật giả lẫn lộn khiến cư dân mạng không còn muốn phân biệt. Chỉ cần thấy cô xuất hiện là họ đã cảm thấy phiền, tự hỏi: "Sao lại là cô ấy nữa?"
Công ty dù có địa vị nhưng cũng không thể đứng ra bảo vệ cho cô được. Việc đảm bảo an toàn cho cô đã là một đặc ân lớn. Người đại diện cũng chỉ có thể giúp cô tạm thời trở thành ngôi sao mạng, phát sóng trực tiếp để tích luỹ danh tiếng. Nhưng vì biết rằng có rất nhiều người chê bai và soi mói cô, cộng với áp lực nợ nần, cô dù cố gắng thế nào cũng không đạt được kết quả như mong đợi.
Lần này, người đại diện đã vất vả lắm mới giúp cô giành được nguồn lực. Đó là do tổ chương trình yêu cầu những người hot tham gia, nếu không thì đến lượt cô cũng khó. Người đại diện cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể để cô tham gia chương trình tổng hợp phát sóng trực tiếp, hy vọng rằng khi phát sóng trực tiếp không qua chỉnh sửa, có người sẽ không bị ảnh hưởng bởi những lời nói xấu mà dần dần thích cô. Người đại diện còn nghe nói rằng lần này có hai khách mời nam là những phú nhị đại, nên bảo cô tiếp cận xem có duyên phận nào không. Nếu thành công, không cần bạn trai giúp trả nợ, chỉ cần dẹp yên những kẻ có ý đồ xấu là đủ rồi.
Tuy ý tưởng này không đáng tin cậy và hy vọng rất mong manh, nhưng người đại diện cũng đành phải liều thử như một giải pháp cuối cùng.
Nhưng ai ngờ được trong chương trình, cô lại gặp phải người yêu cũ?
Khán giả không biết rằng Dịch Lâm là người yêu cũ của cô. Nguyên chủ đứng trước mặt Dịch Lâm tỏ ra lúng túng, nhưng lại muốn bắt đầu cuộc sống mới, tích cực tiếp xúc với những khách mời nam khác. Điều này làm cho khán giả hiểu lầm rằng cô muốn trở thành "Hải Vương" – kẻ lăng nhăng.
Sau đó, những khách mời khác nhận ra tính cách của cô, không hẹn mà cùng nhau giẫm đạp lên cô để nâng cao hình tượng của chính mình. Cuối cùng, họ nắm tay nhau thành công, nhận được lời chúc phúc và nổi tiếng, còn nguyên chủ thì bị xa lánh. Đến cả việc làm ngôi sao mạng cũng không còn khả thi nữa.
Đường Nguyệt nghĩ đến kết cục thảm hại của nhân vật phụ trong truyện, liếc nhìn các khách mời đã ăn sáng xong và đang rửa bát.
Nếu ai dám coi cô là bậc thang để giẫm đạp, thì hãy cẩn thận kẻo vấp ngã!
Lời tác giả:
Truyện thuộc thể loại giải trí, vả mặt sảng khoái, không nhất định có nam chính. Nếu có, nam chính sẽ xuất hiện ở rất xa về sau. Hy vọng mọi người thích Đường Nguyệt và thích câu chuyện này ~