Cô ta đặt chiếc túi xách màu đen xuống bàn, lôi một tập tài liệu ra, từ từ đẩy về phía Hạ Vân Thư.
“Đây là gì?” Hạ Vân Thư không nhận.
Triệu Xá xé miếng dán băng dính rồi lôi tập tài luyện bên trong ra, “Tập tài liệu này là lịch trình hai tháng nay của Phương tổng, bao gồm công việc thực đơn ăn hàng ngày và quần áo mặc hàng ngày. Tập bên dưới này là lịch trình và kế hoạch trong hai tháng tới của Phương tổng. Là do tôi làm việc qua loa, đã khiến phu nhân phải vất vả trong bữa tiệc mừng thọ của bà Phương, rất xin lỗi cô. Phương tổng bảo tôi giao cho cô tập tài liệu này, để cô tɧẩʍ ɖυyệt, nếu như có ——”
Hạ Vân Thư lật vài trang của tập tài liệu, “Để tôi tɧẩʍ ɖυyệt à?”
Triệu Xá gật đầu, cung kính nói, “Nếu có hôm nào trùng với lịch trình của gia đình, Phương tổng sẽ điều chỉnh lại.”
Hạ Vân Thư cầm tập tài liệu, tiện tay lật vài trang. Trên trang giấy là những ô vuông nhỏ li mít, trong ô lấp đầy những chữ rất nhỏ, liệt kê đầy đủ chi tiết. Tập tài liệu này trên mail cô cũng có, nhưng chỉ liệt kê lịch trình làm việc của Phương Châu, chứ không tỉ mỉ chi tiết như tập tài liệu này. Cô không muốn tìm ngày có dấu hôn trên áo sơ mi, chỉ nhìn Triệu Xá hỏi, “Phương Châu nói với cô thế nào?”
Anh đã đưa lịch trình thể hiện mình là thế yếu, anh đang lùi một bước, nhưng cũng nhắc nhở cô một vừa hai phải thôi.
Thư ký Triệu nói, “Chiều hôm qua Phương tổng gọi điện cho tôi, nói không tìm thấy một chiếc áo sơ mi màu xanh vải sợi, muốn xem lại lịch trình một năm gần đây, để tìm chính xác ngày cuối cùng mặc nó. Sau khi tìm ra, anh ấy nổi trận lôi đình, nói tôi làm việc tắc trách. Sáng nay anh ấy yêu cầu tôi làm báo cáo về lịch trình bốn tháng qua, càng chi tiết càng tốt, sau đó mang tới cho cô xem.”
Hạ Vân Thư không nhìn thấy bất kỳ oan ức hay tức giận trong đôi mắt kia, điều đó chứng tỏ cô ta đã quen với những cơn giận bất chợt của Phương Châu. Hơn nữa có thể thấy được, Phương Châu đúng là người sĩ diện, và anh không chấp nhận chuyện phải ly hôn chỉ vì vết son môi trên áo sơ mi.
Cô hỏi, “Ba ngày tăng ca đột xuất thì sao, không có trong lịch trình à?”
“Phương tổng sắp xếp lịch trình cẩn thận, hiếm khi xảy ra lịch đột xuất như thế.” Triệu Xá giải thích.
“Cho nên, cô có biết lí do là gì không?”
Triệu Xá giương mắt, “Xin lỗi phu nhân, tôi chỉ phụ trách sinh hoạt hàng ngày, công việc cụ thể thì Giản Đông sẽ biết rõ hơn.”
Giản Đông là trợ lý đắc lực nhất bên cạnh Phương Châu, trong phương diện công việc cũng gánh vác một nửa, rất tinh thông về luật pháp. Anh ta phụ trách đồng thời dự án kinh doanh và pháp chế của công ty, bao gồm cả công và tư, đều sẽ tham gia một tay.
Hạ Vân Thư dựa lưng vào ghế, kéo dãn khoảng cách giữa hai người. Cô cầm tập tài liệu trên tay, không nói gì chỉ tập trung đọc. Ngày ấy của hai tháng trước cũng không có gì đặc biệt, bữa tiệc hôm ấy cũng chỉ là tiệc trung thu, thành phần tham dự cũng có rất nhiều người quen. Đến nỗi tình huống đột xuất từ bốn ngày trước, trên lịch trình cũng không có gì mới lạ, cô không thấy gì đặc biệt cả.
Cô không nói lời nào, Triệu Xá cũng không chủ động bắt chuyện, bầu không khí thật yên lặng.
Hạ Vân Thư thở dài, đứng dậy nói, “Cô tới tìm tôi cũng không phải muốn ăn cơm. Đồ tôi đã nhận, mọi chuyện tôi sẽ tự nói với Phương Châu, chúng ta về thôi.”
Nói xong thì định đi.
Nhưng Triệu Xá lại rất kiên trì, cô ta kiên quyết đưa túi tài liệu tỗng tuếch cho cô. Cô muốn từ chối, trong lúc hai bên lôi kéo thì chiếc thẻ màu đen trong túi tài liệu bỗng rơi ra. Triệu Xá lập tức vươn tay nhặt tấm thẻ rồi đưa tới trước mặt cô, “Phương tổng nhắc tôi đưa cho cô cả thứ này nữa.”
Chiếc thẻ màu đen này là thẻ cá nhân riêng của người nhà họ Phương. Hạ Vân Thư đã từng thấy nhiều lần, cũng có cơ hội giúp Phương Châu xử lý vài lần chuyển khoản linh tinh, nhưng cô thì không có. Cô nghiêng đầu, nhìn những chữ cái viết tắt tên anh trên thẻ rồi nói, “Đây là thẻ tín dụng của Phương Châu?”
Triệu Xá gật đầu.
“Hạn mức bao nhiêu?”
Triệu Xá nói một con số, “Phương tổng nói là anh ấy suy nghĩ không chu đáo, đã khiến phu nhân vất vả nhiều rồi. Anh ấy đưa tấm thẻ này cho cô cũng không có ý gì, chỉ hy vọng cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn.”