Quá Đáng! Phụ Hoàng Thật Sự Gian Lận

Chương 2

Trong ngự thư phòng trở nên an tĩnh.

Vân Thư là không biết chính mình nên nói cái gì,

Mà Tuyên Võ đế, ngồi ở phía sau long án, cẩn mà đánh giá khuê nữ của chính mình hiếm khi quan tâm đến .

Tiểu cô nương mười ba tuổi tuy rằng kế thừa vẻ ngoài xinh đẹp của hoàng tộc vân thị.

Nhưng rốt cuộc tuổi còn nhỏ khuôn mặt non nớt, trên má thậm chí còn mang theo vẻ non nớt của trẻ con.

Cơ thể nhỏ nhắn mảnh khảnh vòng eo thẳng tắp, nhưng nhìn thế nào cũng không có vẻ gì là có thể gánh được gánh nặng như vậy!

Nhưng……

Nhớ tới hôm nay hắn gặp qua quá nhiều con cháu quý tộc trong triều, vào thời buổi này đọc sách lại là cực kỳ tiêu hao tiền bạc của cải, con cháu hàn môn muốn ra một người đọc sách cực kỳ không dễ.

Hiếm có một vài người xuất chúng lọt vào kỳ thi cung đình và họ thường đau đầu về khả năng vượt trội của mình vì nguồn lực mà họ tiếp xúc kém hơn rất nhiều so với những con cháu quý tộc xuất thân từ các gia đình thế gia.

Hệ thống tuyển chọn thí sinh thực sự đã cho kết quả là chỉ cần cho phép Vân Thư vào học trong thượng thư phòng thì có thể khiến cho số lượng thí sinh hàn môn tăng lên rất nhiều!

Tuyên Võ đế trong đầu có ngàn vạn ý nghĩ, nhưng trên mặt lại không có nữa phần biểu hiện ra ngoài.

“Trẫm nghe nói ngươi cùng lão tứ trước đó không lâu mới hoàn thành việc học trong thượng thư phòng phải không?”

“Hồi phụ hoàng, nhi thần xác đã hoàn thành việc học trong thượng thư phòng.”

Vân Thư tâm niệm vừa động, nhưng không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận hoàng đế đột nhiên hỏi nàng công khóa.

Giọng nói bình tĩnh của vị hoàng đế trầm ổn vang lên——

“Phù phí di quảng, giải thích thế nào?”

Vân Thư: “?”

Cái gì phế cái gì mê??

Là nói nàng phế đến làm người mê hoặc sao?

“Sẽ không?”

Đại khái là trên mặt nàng thể hiện sự ngu xuẩn quá mức bắt mắt, đều không cần chờ nàng mở miệng, đế vương hừ lạnh một tiếng:

“Khó trách vài vị thái phó trước đó vài ngày tới báo cáo công tác cho trẫm, chỉ nhắc tới lão tứ như thế nào như thế nào, đối với công khóa của ngươi nửa câu đều lười nhắc tới!”

“Nhi thần ngu dốt.”

Vân Thư có thể làm sao bây giờ?

Thân Là một sinh viên khoa học, nàng cũng thực xin lỗi!

Hơn nữa, chuyện này cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho nguyên chủ.

Suy cho cùng, triều đại này mặc dù từ rất sớm đã có nữ đế, phong tục dân gian tương đối cởi mở, đối nữ tử cũng không có giống triều đại khác hà khắc, thậm chí công chúa còn có thể cùng hoàng tử cùng nhau tiến vào thượng thư phòng học tập nội dung cũng giống nhau.

Nhưng đường đường thái phó, trong triều trọng thần, lại như thế nào sẽ thật sự để ý một công chúa không được sủng ái?

Nói trắng ra là, ở trong mắt chư vị thái phó, học trò duy nhất của hắn chính là Tứ hoàng tử.

Ngũ công chúa chỉ đi theo cho có.

Có lẽ ngay cả bản thân nguyên chủ cũng nghĩ như vậy.

Nhưng ai cũng không biết hoàng đế hôm nay rốt cuộc là phát điên cái gì, đột nhiên nhớ tới việc học của tiểu nữ nhi này!

Trực giác nói cho nàng biết cuộc sống cá mặn thoải mái của mình sắp kết thúc.

Quả nhiên, tiếp theo trong nháy mắt, nàng liền nghe hoàng đế chậm rãi mở miệng nói:

“Vì ngươi học không tốt, bắt đầu từ ngày mai, cùng lục đệ của ngươi cùng nhau tiếp tục đến thượng thư phòng đọc sách đi!”

“Nhi thần tuân mệnh.”