Chương 10: Nhập trang (hạ)
Liễu Tàn Ngọc ôm ngọc cầm đi theo Liễu Tàn Nguyệt dạo quanh sơn trang mà không khỏi cảm thán. Liễu Tàn Nguyệt thật giàu có, đồ vật bài trí ở đây đều vô giá. Không biết hắn có bao nhiên kim ngân. Cho dù các sơn trang hay môn phái khác tới tặng lễ vật. Có vẻ với cá tính của hắn hẳn là không nhận.—————— Chuyện người tới Tàn Nguyệt sơn trang tặng lễ vật.
Độc Cô Phong nói: “Trang chủ, trang chủ sơn trang XX nói có việc muốn nhờ.”
Liễu Tàn Nguyệt lạnh lùng nhìn Độc Cô Phong: “Không gặp.” Xoay người đi tới Hàn Vân các.
“Trang chủ. .” Độc Cô Phong lập tức kêu lên: “Vị trang chủ kia nói có mang theo ngọc thượng đẳng xuất xứ từ ngoại bang cùng nhân sâm ngàn năm, vật phẩm trân quý. .”
Liễu Tàn Nguyệt tự hỏi. Tiếp tục hướng Hàn Vân các đi đến: “Lễ vật thì nhận. . Người. . Không gặp.”
Về sau Liễu Tàn Ngọc nhìn thấy cảnh này rất nhiều lần.
Theo cách nói của Liễu Tàn Nguyệt chính là: “Người khác đưa lễ vật tới cửa. Không nhận chẳng phải là có lỗi với người ta sao.” Liễu Tàn Ngọc xem đây là hành vi cướp bóc. Đương nhiên hắn không để tâm, dù sao đó cũng không phải là đồ của hắn.
__________________________________
Hiện tại Liễu Tàn Ngọc dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Liễu Tàn Nguyệt: “Cái này? Là ngươi tạo. . ? ?”
“Từ trước đã có. . Ta chỉ gọi người tới sửa lại mà thôi.” Liễu Tàn Nguyệt thản nhiên nói. .
Liễu Tàn Ngọc mỉm cười, khóe miệng có chút giật giật. Nhiệm vụ nói tìm bảo vật trân quý, vậy rốt cuộc là bảo vật gì. Nơi này vật phẩm trân quý nhiều như vậy. Làm sao hắn biết là cái nào. Vạn nhất vật phẩm trân quý là ôn tuyền trước mắt này. Hắn sao có thể mang về. Bất quá khả năng này là rất nhỏ.
Chỗ này vốn là ngoại thất được Liễu Tàn Nguyệt tu sửa thành nội thất, nhưng gắn liền cùng chủ thất, cũng coi như đây là một phần của Hàn Vân các. Nước trong ôn tuyền là do hồ lớn bên ngoài chảy vào. Xem ra bên ngoài mới là ôn tuyền thực sự. Liễu Tàn Nguyệt thực biết hưởng thụ. Dục trì lớn như vậy. . Mười mấy người sử cùng một lúc cũng sẽ không cảm thấy chật chội. Mà xem ra Liễu Tàn Nguyệt chuẩn bị cho một mình hắn. Chẳng lẽ hắn có bệnh khiết phích. . ? . . Thực quá xa xỉ đi. Nhìn chân giẫm lên thảm da lông thượng hạng, cái này cũng đã đủ so sánh với dục trì trong hoàng cung hoàng.
Liễu Tàn Nguyệt thấy Liễu Tàn Ngọc sững sờ, có chút ngạc nhiên, không phải chỉ là dục trì sao. .
Lôi kéo tay Liễu Tàn Ngọc, giữ chặt bàn tay hắn. Đôi mi thanh tú nhăn lại. Bây giờ là mùa hạ, cho dù không phải rất nóng, nhưng tay cũng sẽ không lạnh đến thế này.
Liễu Tàn Ngọc đột nhiên cảm giác được trên tay truyền tới ấm áp. Phát hiện Liễu Tàn Nguyệt cầm tay hắn, nhíu mày nhìn y một cách khó hiểu.
“Sao tay lại lạnh như thế.” Liễu Tàn Nguyệt mở miệng. Thanh âm băng lãnh mơ hồ mang theo giận dữ.
Liễu Tàn Ngọc nghe xong, nhún vai làm như không để tâm: “Vẫn luôn như thế này.” Lại không phát giác Liễu Tàn Nguyệt nghe xong, hàn khí quanh thân tỏa ra càng đậm.
Có chút tức giận vì người trước mắt không chút quan tâm tới thân thể của chính mình. Lôi hắn về tới chủ thất đã thấy Bích Sương đứng chờ ở đó. Thấy Liễu Tàn Nguyệt xuất hiện, vội vàng hành lễ: “Trang chủ. .” Nhìn biểu tình giận dữ trên mặt Liễu Tàn Nguyệt, không biết là ai có thể làm cho Liễu Tàn Nguyệt lãnh huyết vô tình tức giận. Nhìn đến Liễu Tàn Ngọc phía sau, Liễu Tàn Nguyệt nhớ tới lời Độc Cô Phong nói lúc trước. Tựa hồ hiểu được.
“Chuyện gì. .” Liễu Tàn Nguyệt vừa nói vừa ấn Liễu Tàn Ngọc ngồi xuống giường.
“Người bảo thuộc hạ chuẩn bị y phục cho Tàn Ngọc thiếu chủ. Không biết Tàn Ngọc thiếu chủ thích màu gì. . Cho nên đến hỏi.” Bích Sương nói. .
“Đạm tử sắc (màu tím nhạt) là được.” Không đợi Liễu Tàn Nguyệt trả lời, Liễu Tàn Ngọc liền nói.
“Cũng. . Nhưng bên trong trang đã không còn màu vải này. . Chỉ có bạch sắc.” Bích Sương trả lời. Đối với khuôn mặt thanh tú trước mắt có vài phần tương tự trang chủ, lần đầu tiên nhìn thấy đã có chút hảo cảm. Lại nghĩ một thiếu niên ôn nhu thế này sao có thể là nhi tử của trang chủ. Còn con ngươi tử sắc như muốn đem linh hồn của người khác hút vào, vừa nhìn liền không thể rời khỏi. Rồi lại cảm thấy có gì đó thiếu thiếu.
“Chỉ cần không phải bạch sắc thì màu nào cũng được.” Liễu Tàn Ngọc kiên định trả lời.
“Ngạch. .” Nhất thời Bích Sương không biết nói gì. Bởi vì trang chủ chỉ thích bạch sắc và tử sắc.. Cho nên trong trang căn bản là không tơ lụa màu khác.
“Vì sao không mặc bạch y.” Liễu Tàn Nguyệt từ trên cao nhìn xuống Liễu Tàn Ngọc. Giống như muốn nhìn ra đáp án trong mắt hắn.
Liễu Tàn Ngọc không được tự nhiên quay đầu. Không nhìn thẳng vào mắt người kia, thản nhiên nói: “Không thích.” Trong giọng nói lộ ra vài suy nghĩ khác. Rồi lại không biết là cái gì. .
“Sai người xuống núi mua tơ lụa tử sắc. Trước khi trời tối làm xong y phục đưa tới.” Liễu Tàn Nguyệt lạnh lùng nói với Bích Sương.
“Vâng. .thuộc hạ tuân mệnh.” Còn chưa có nói xong liền bị Liễu Tàn Nguyệt ngắt lời.
“Bích Sương. . Ngươi đến xem hắn.”
Bích Sương có chút khó hiểu. Tàn Ngọc thiếu gia làm sao vậy? Chính mình tò mò, lại không tự chủ mà thốt ra.
Liễu Tàn Nguyệt nhíu mi: “Tay hắn rất lạnh.”
Bích Sương lập tức hiểu được ý tứ của trang chủ. Tiến lên thay Liễu Tàn Ngọc xem mạch. Liễu Tàn Ngọc bất đắc dĩ
nhìn Liễu Tàn Nguyệt, dùng ánh mắt nói cho hắn biết chuyện bé xé ra to. Mà Liễu Tàn Nguyệt lại lạnh lùng liếc hắn một cái.
Một lúc lâu sau Bích Sương nói với Liễu Tàn Nguyệt: “Trang chủ. . Tàn Ngọc thiếu chủ không có bệnh. Chỉ là thân thể thiếu chủ thuần âm tính. Cho nên mới lạnh như vậy.”
Liễu Tàn Nguyệt nghe xong. Hơi buông đôi mi nhíu chặt: “Đã biết. . Ngươi có thể đi xuống.”
“Thuộc hạ cáo lui.” Bích Sương trả lời, sau đó liền rời đi.
Liễu Tàn Ngọc thấy người đi rồi liền nhíu mày nhìn y: “Ngươi vì cái này mà tức giận.” Mặc dù nghi vấn nhưng nhìn thấy biểu tình của Liễu Tàn Nguyệt,
liền khẳng định. .
Liễu Tàn Nguyệt nghe vậy, nhìn Liễu Tàn Ngọc, không nói gì, liền ly khai.
Nhìn Liễu Tàn Nguyệt rời khỏi tầm mắt mình. Liễu Tàn Ngọc nhìn ngọc cầm trên tay. Nhẹ nhàng vuốt những vệt nhỏ màu đỏ trên ngọc cầm trắng noãn. Dùng thanh âm linh hoạt kỳ ảo rồi lại dễ nghe nhẹ nhàng nói: “Nương.. Ta mang người trở lại. . Người vui không. .” Trong phòng không người đáp lại.